Mặc Người Chìm Đắm

Chương 20

Sau khi nói ra lời này, khóe mắt cô cạn khô, chưa hề rơi một giọt nước mắt nào.

Người trưởng thành từ trong đau khổ sẽ không quá lưu huyến đối với quá khứ nữa.

Thẩm Dực cầm lệch dù, nửa người anh cũng bị mưa xối, màn mưa bụi dày đặc rơi xuống âu phục sang trọng đắt đỏ, màu sắc của vải dần sẫm lại.

Bảy năm trước, anh cũng như vậy tới gặp cô, cô gái sẽ dịu dàng đưa khăn đến, ánh mắt chứa vẻ khϊếp sợ gọi anh Thẩm Dực.

Hiện giờ, như một sợi lụa mỏng tuột khỏi bàn tay, không bắt được gì cả.

Là anh không cần cô sao? Thẩm Dực nhìn vào mắt cô, không còn trông thấy tình yêu nữa.

Cách đó không xa, uber mà Khương Dư Dạng gọi đã tới, cô xoay người, đôi môi đỏ hồng mấp máy: "Xe tới rồi, tạm biệt."

Lời nói không mang theo một chút lưu luyến.

Đương nhiên, câu tạm biệt này có thể là hy vọng không bao giờ gặp lại anh nữa.

Thấy chiếc xe kia càng ngày càng xa, Thẩm Dực vẫn đứng lặng trong cơn mưa to, giống như một pho tượng trầm mặc.

Lái xe cho anh là một tài xế người Trung Quốc, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thẩm Dực còn tiếp tục như vậy ở trong màn mưa thì không được hay cho lắm.

"Thẩm tổng, ngài mau lên xe đi." Tài xế mở chiếc dù dự phòng, ngữ điệu nôn nóng.

Thẩm Dực không nói một lời, đốt ngón tay thon dài nắm chặt bộ âu phục kia.

Trong xe, tài xế hỏi cô có cần giấy lau qua hay không, Khương Dư Dạng mỉm cười tiếp nhận nói cảm ơn, cô nhìn vào chiếc gương phía trước lau sạch nước mưa trên mặt, bởi vì làn da trắng nõn làm bật lên đôi mắt đen láy trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay.

Người nước Pháp luôn có hiểu lầm rất sâu sắc đối với tuổi tác của người Trung Quốc, lúc tài xế hỏi cô có phải vẫn còn đi học hay không, Khương Dư Dạng khẽ mỉm cười, cô nhìn trông trẻ như vậy sao?

Từ đầu đến cuối, Khương Dư Dạng không hề quay đầu lại liếc mắt nhìn người trong màn mưa phía sau lấy một cái.

Cái giá để đạt được cơ hội cùng Wintour đi tuần lễ thời trang Paris chính là cô đội một trận mưa to, ngày hôm sau vừa mở mắt liền thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc.

Đo nhiệt độ cơ thể xong, sốt cao 38 độ năm.

Khương Dư Dạng hữu khí vô lực nằm lên trên giường, gửi tin nhắn mình bị ốm nên xin nghỉ cho Wintour.

Wintour không có thời gian xử lý những việc này, cuối cùng là Scarlett trả lời cô, tỏ vẻ ngày hôm qua làm cô tới giúp đỡ quá mức vội vàng, nếu thân thể không khoẻ có thể tạm thời nghỉ ngơi.

Tha hương nơi đất khách, mỗi một lần sinh bệnh bên cạnh không ai chăm sóc cũng là một chuyện rất nhọc lòng, cũng may cô ở Thẩm gia vẫn luôn một mình chịu đựng tất cả nên cảm giác chênh lệnh trong lòng không quá lớn.

Sau khi uống thuốc hạ sốt đã mua chuẩn bị từ trước, cô lại mê man ngủ một giấc nữa.

Lúc tỉnh lại, đã là hai ba giờ chiều.

Cả người cô đổ mồ hôi, sờ lên trán, hình như nhiệt độ đã thấp hơn rất nhiều.

Dạ dày trống trơn, Khương Dư Dạng nghĩ đến dưới lầu có tiệm bánh mì bèn mua ít bánh mì cho đỡ đói, kết quả vừa mở cửa, một bó cúc non còn có một tấm card trên tay nắm cửa liền rơi vào trong lòng.

Chữ trên tấm card là do Thẩm Dực viết.

[Dạng Dạng, tôi không hề không cần em. —— Thẩm Dực.]

Lại giở trò này? Khương Dư Dạng cảm thấy thủ đoạn dỗ dành người ta của anh quá tệ hại.

Cô tặng bó cúc non kia cho hàng xóm, còn tấm card thì trực tiếp ném vào thùng rác.

Năm đó anh cũng xử lý bức tranh in từ lá đó như thế, cho nên cô làm vậy xem như gậy ông đập lưng ông, hình như cũng không quá phận.

Đã đến Paris rồi mà Thẩm Dực còn có thể dễ như trở bàn tay tìm được địa chỉ của cô, Khương Dư Dạng không cảm thấy hiếm lạ.

Cô híp mắt, thử quên đi chuyện tệ hại này.

Cho đến chạng vạng, thân thể mới khôi phục chút lực, Khương Dư Dạng lại ôm máy tính tiếp tục hoàn thành công việc có thể làm.

Tuần lễ thời trang Paris là một sàn có độ chú ý rất cao, minh tinh trong nước chen nhau sứt đầu mẻ trán muốn tới sàn diễn cọ một đợt nhiệt độ.

Nếu biểu hiện tốt, nói không chừng là có thể trở thành "bé cưng của giới thời trang".

Nhưng ngưỡng cửa của Paris rất cao, có vài minh tinh tự trả tiền cũng chưa chắc đã có thể tới.

Khương Dư Dạng lướt Weibo, #Ôn Phù ra sân bay#, đề tài này của cô ta đã lên no.1 hot search, cô ta từ Thượng Hải khởi hành đến Paris, lúc ở sân bay đã bắt đầu tạo thế kéo nhiệt độ.

Bình luận bên dưới trừ fans ra thì toàn là lời phỉ nhổ.

[Còn nói tiểu công chúa của chúng ta như vậy, có tin tiểu công chúa biểu diễn một cảnh phát điên giữa phim trường cho cậu không, ăn dưa.jpg]

[Ôn Phù có thư mời không? Chắc không phải là tự trả tiền đi cọ đấy chứ...]

[Ôn Phù cút ra khỏi giới giải trí!]

“Ban ngày” đổ bộ vào các rạp chiếu phim lớn đã được một đoạn thời gian, là phim thương mại nhưng doanh thu bán vé chỉ có thể tính là bình thường, hơn nữa trong phim diễn xuất của Ôn Phù khiến rất nhiều người lên án, cho dù fans nhà Lục Triều Dã có cứu thế nào thì danh tiếng của điện ảnh ở giai đoạn sau vẫn tụt dốc không phanh.

Cùng lúc đó, một đoạn video nghi ngờ nhân viên công tác bảo Ôn Phù mau thay đồ lại bị Ôn Phù trợn trắng mắt bị lộ ra trước mắt công chúng.

Hình tượng tiểu công chúa không dính khói lửa phàm tục trước đó sụp đổ toàn bộ.

Xem ra, vị tiểu công chúa này đúng là rất nóng lòng muốn nâng cao tỷ lệ lộ diện ở các lĩnh vực khác.

Trên đường, cô nhận được điện thoại của Kiều Tụng.

Kiều Tụng tăng ca viết bản thảo, cũng vô cùng mệt mỏi, cứ ngáp ngắn ngáp dài ở đầu bên kia điện thoại.

Khương Dư Dạng quan tâm nói: "Chị ấy, đã mệt như vậy rồi còn không đi nghỉ ngơi một lát?"

"Không phải là do có việc muốn kể sao?" Kiều Tụng lấy lại tinh thần, "Dạng Dạng, chị hỏi em, em phải trả lời đúng sự thật đấy."

Cô uống ngụm nước ấm, mang theo giọng mũi nói: "Chị nói đi."

Kiều Tụng hắng giọng nói: "Nếu như Thẩm Dực muốn theo đuổi em một lần nữa thì em có đồng ý hay không?"

Khương Dư Dạng cười nhạt, hỏi ngược lại: "Em cố ý tìm phiền phức cho mình hay sao?"

"Vậy là tốt rồi." Kiều Tụng thở phào một hơi, "Chị sợ em canh cánh trong lòng, bị lời ngon tiếng ngọt của tên khốn đó lừa đi mất."

Khương Dư Dạng nghĩ, cô không phải người vừa lành sẹo đã quên đau.

Vết sẹo sâu thì cầu thời gian chữa lành dài, cô không thể làm lơ vết rách đã tồn tại.

Kiều Tụng lặng lẽ thở dài: "Em và Thẩm Dực ở bên nhau là chị đã cảm thấy rất kinh ngạc, đó quả thực là hiện thực kỳ diệu nhất mà chị nghe được năm đó. Em và Thẩm Dực có chỗ nào giống đang yêu đương chứ? Anh ta đi đâu làm cái gì đều không kể với em, em ở bên anh ta mà người Thẩm gia còn không hề hay biết, quả thực quá uất ức không có chút cảm giác an toàn nào."

Thân là người ngoài cuộc, Kiều Tụng nhìn thấy rõ ràng tình cảm của hai người, tình cảm không bình đẳng như vậy chẳng lẽ còn muốn giữ lại ăn tết sao?

Nghe giọng của cô kỳ lạ, Kiều Tụng còn cố ý hỏi vài câu, dặn dò cô quan tâm tới thân thể nhiều hơn.

Khương Dư Dạng yên lặng tiếp thu cách quan tâm như đang chăm trẻ con của Kiều Tụng, khóe miệng cong lên.

Sau khi hạ sốt, Khương Dư Dạng không dám trì hoãn nhiều, hiện tại Wintour chỉ xem đã như để mắt đến cô, công việc quan trọng vẫn giao hết cho Scarlett.

Cô phải dần dần chứng minh năng lực của chính mình.

Sau khi tan tầm, chị gái tóc xoăn dài tiếp tục mời cô tới party của bọn họ, Khương Dư Dạng cười đồng ý, tạm coi như đền bù thiệt thòi ngày hôm qua không thể đi.

Vừa ra khỏi cửa toà tạp chí, một chiếc Cayenne màu đen đã đỗ ở ven đường.

Tay Thẩm Dực để ở ngoài cửa sổ xe, ngọn lửa màu đỏ tươi bập bùng, điếu thuốc kia cháy lên, tầm mắt anh nhìn chằm chằm tới.

Khương Dư Dạng Dạng đang vừa nói vừa cười trò chuyện về những điều bất ngờ sau khi đến Paris cùng chị gái tóc xoăn dài, vừa ngoảnh mặt, nụ cười lập tức cứng lại ở trên mặt.

Cảm nhận được bước chân cô dừng lại, chị gái tóc xoăn dài nghi hoặc nói: "Dạng, em làm sao vậy?"

Cô thu hồi ánh mắt, làm như không có việc gì: "Không sao ạ, chúng ta tiếp tục nói.”

Thẩm Dực đẩy cửa xe ra, rảo bước tới gần.

Chàng trai mặc tây trang màu xám tro vừa người, dáng người đĩnh bạt như thanh tùng, mắt đào hoa chứa vẻ lạnh lùng.

"Dạng Dạng, chúng ta nói chuyện."

Trong giọng nói chứa vài phần suy sụp tinh thần và thỉnh cầu.

Anh không biết cô có nhận được đồ mà mình tặng hay không, sau khi nhận được có giữ lại hoặc nhìn vài lần hay không, chỉ có thể đến toà tạp chí tiếp tục bày tỏ thành ý của mình.

Chị gái tóc xoăn dài đánh giá qua lại giữa hai người, không hiểu có chuyện gì.

"Dạng, đây là bạn của em à? Hiện giờ các em có chuyện muốn nói sao?"

Khương Dư Dạng vuốt sợi tóc mềm mại ra sau tai, tươi cười giống như ngày tháng tư tươi đẹp: "Em không quen biết anh ta."

Chị gái tóc xoăn dài chần chừ, nhưng nếu không quen biết thì sao người đàn ông này lại tìm tới? Mục đích còn chính xác như vậy?

Thẩm Dực nhíu mày, một tay đút túi quần tây, dùng tiếng Pháp giải thích với đồng nghiệp của cô: "Tôi là bạn của Dạng, hiện tại có chuyện rất quan trọng muốn nói, có thể cho chúng ta một chút thời gian không?"

Khương Dư Dạng không ngờ Thẩm Dực nói tiếng Pháp cũng có thể tinh thông đến trình độ này, huống chi loại này hình tượng quý công tử nho nhã lễ độ này rất dễ dàng khiến cho người khác thả lỏng cảnh giác, tin anh không phải kẻ xấu.

Chị gái tóc xoăn dài dùng tay ra hiệu OK, tiếp đó xách túi bỏ đi.

Vẫn ở trên đường cái, nếu cô và Thẩm Dực cãi nhau sẽ hết sức khó coi.

Khương Dư Dạng khoanh tay: "Có chuyện gì thì nói ngay ở chỗ này đi."

Bầu trời hoàng hôn ở Paris giống như bức tranh làm bằng đường, màu sắc đám mây bị nhuộm đẫm từng tầng.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, lướt qua gương mặt cô, có một sợi tóc mắc vào mũi, cô sửa sang lại, biểu cảm vẫn lãnh đạm.

Thẩm Dực nhận thấy được sự kháng cự từ cô, giọng nói mềm mẹi hơn vài phần: "Dạng Dạng, tôi đưa em về nhà trước."

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không cần."

Cô không biết nói nặng lời, chỉ có thể kháng cự “ý tốt” của anh, phân chia giới hạn giữa hai người cực kỳ rõ ràng.

Vẻ lạnh lẽo dày đặc trong con ngươi của anh, khí chất vẫn cao cao tại thượng, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng phát ra mấy chữ: "Tôi tôn trọng ý muốn của em."

"Đúng vậy, nói tôn trọng tôi, anh còn lén tra xét cả địa chỉ của tôi, tôi có thể lý giải là bụng dạ khó lường không?"

Khương Dư Dạng tiếp tục từ chối từng chút một, khóe môi tươi cười như đang trào phúng.

Anh từng thấy nụ cười ngây thơ của cô, căn bản không phải kiểu đối chọi gay gắt như hiện tại.

Thẩm Dực không nói gì, đứng trơ ra nhìn cô xoay người rời đi.

Khương Dư Dạng tiếp tục lựa chọn ngồi phương tiện giao thông công cộng về nhà, chiếc Cayenne kia vẫn luôn đi theo phía sau phương tiện giao thông công cộng.

Tới cửa nhà, Khương Dư Dạng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô nghiền ngẫm mà lắc đầu, cảm thấy rất vô vị.

Khương Dư Dạng dùng đầu ngón tay chọc cái cà vạt thắt ngay ngay của anh, nhung tơ màu xanh đen, mặt trên có in hoa văn hình sóng.

"Anh Thẩm, anh như vậy là tự tiện xâm nhập gia cư trái phép đấy, nếu còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát."

Nói là chọc, kỳ thật ngay cả đầu ngón tay cũng chưa đυ.ng tới, ngón tay búp măng mau chóng rời khỏi tầm mắt của anh.

Thẩm Dực hạ mình, mắt đào hoa nở nụ cười: "Vậy mời anh vào uống ly trà không quá phận chứ? Hả?"

Con người anh, lúc cười lên là đẹp nhất, khi lạnh lùng khí chất nghiêm nghị, nhưng hễ cười, hận không thể dụ dỗ người ta rơi vào lốc xoáy.

Thời thiếu niên chính là như thế, khiến một đám con gái vừa thấy anh cười liền đỏ mặt.

Khương Dư Dạng dửng dưng nói: "Được thôi."

Con ngươi Thẩm Dực bừng lên một ngọn lửa, nhìn có vẻ đang hy vọng.

Cô dựa vào ván cửa, nâng cằm: "Tôi không những có thể mời anh uống trà, còn có thể mời anh ăn......"

"Em nấu gì cũng ngon." Dứt lời, ánh mắt anh càng thêm nhu tình.

Khương Dư Dạng dùng chìa khóa mở khóa, trước khi anh muốn tiến thêm một bước đã nhanh chóng đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa rất lớn, gây ra một luồng khí đập vào mặt anh.

Chỗ anh đứng cách kẹt cửa gần trong gang tấc, chiếc cao thẳng gần như dán lên cánh cửa lạnh lẽo.

Thẩm Dực cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt dần tối laj.

Thì ra cô mời anh ăn "chim cút xôi xéo".