Mặc Người Chìm Đắm

Chương 19

Trở lại chung cư, Khương Dư Dạng làm vài món cơm nhà đơn giản mình, bỗng chốc hương thơm của thức ăn toả ra bốn phía, nhưng hôm nay khi ăn cơm một mình, cô lại bỗng dưng cầm hai đôi đũa.

Ngay từ đầu lúc đến trung tâm thương mại, cô mua thêm mấy đôi đũa, chủ yếu là phòng lúc trong nhà có khách tới.

Nhưng gần đây có ai tới đâu?

Khương Dư Dạng lắc đầu, si ngốc đặt chiếc đũa về phòng bếp.

Kỳ thật, đây chỉ là một vài thói quen nhỏ của cô, trước kia chờ Thẩm Dực về nhà ăn cơm, cô luôn lấy chén đũa ra trước.

Quên một người, không chỉ là việc kéo dài khoảng cách, ngay cả dấu vết hình thành do trước kia sớm chiều ở chung cũng đều phải dần dần phá bỏ.

Cho dù Wintour không bảo cô tham dự việc chuẩn bị cho tuần lễ thời trang lần này nhưng Khương Dư Dạng vẫn ôn tập lại show tuần lễ thời trang lần trước, ghi chép chi chít trên sổ.

Lo trước khỏi hoạ, luôn là tốt.

Hôm sau, Paris có mưa to.

Sáng sớm mà như chạng vạng, ngoài cửa sổ đen nghìn nghịt một mảnh, mưa to như trút, cuồng phong đột nhiên đánh vào cửa sổ.

Cho dù cầm ô, sau khi gian nan chạy đến toà toà tạp chí, cả người cô vẫn bị ướt không ít chỗ.

Các đồng nghiệp đều đang than phiền về thời tiết đáng chết này của Paris, trận mưa này kéo dài lạ thường, đến giữa trưa cũng không có vẻ sẽ dừng lại.

Sau khi biết Wintour không trọng dụng cô, chị gái tóc xoăn dài bên cạnh dường như luôn phá lệ quan tâm đến cô hơn, nói buổi tối bọn họ có tiệc, có muốn cùng nhau tới liên hoan không.

Khương Dư Dạng đồng ý sau đó cũng mời: "Hoặc là chị có thời gian có thể tới chung cư của em, em sẽ nấu cơm."

Cô ấy đảo mắt, hình như rất kinh ngạc: "Là sủi cảo sao?"

Nghe tiếng Trung sứt sẹo của cô ấy, Khương Dư Dạng cưng chiều gật đầu nói: "Đều có thể."

Nhưng một cuộc điện thoại của Wintour đac làm bữa tiệc buổi tối bị hủy bỏ.

Bây giờ Wintour đang ở show diễn, anh ta đeo kính râm, nhìn không thấu có cảm xúc gì.

Người mẫu catwalk ở trên sàn, sàn diễn kéo dài, ánh đèn lộng lẫy.

Ban đầu Khương Dư Dạng khá kinh ngạc, rồi sau đó nhớ tới món đồ anh ta cần, không quản mưa to tầm tã, cầm ô chui vào màn mưa.

Ít nhất, Wintour chủ động liên hệ cho cô, thì tác dụng của cô không chỉ là một cái "Bình hoa" nữa.

Trên sàn show diễn gió êm sóng lặng, hậu trường đã sớm loạn thành một nồi cháo, số đo quần áo không thích hợp với người mẫu cuối cùng, yêu cầu dùng kim chỉ sửa chữa khẩn cấp.

Nhưng bởi vì không phải quần áo bình thường mà là một bộ sườn xám có màu sắc thay đổi từ trắng sang xanh lam, người ở đây đều không dám động vào.

Khi Khương Dư Dạng tới, váy đã ướt một nửa, cánh tay lạnh căm căm, sợi tóc dán sát gương mặt, làm cô nhìn trông vừa chật vật mà lại xinh đẹp.

Thu dù, cô bị bảo an ở cửa ngăn lại.

Đang lo không biết phải nói rõ nguyên do như thế nào thì trợ lý Scarlett bên cạnh Wintour lúc trước đã tới rồi, cô gái nói mấy lời với bảo an sau đó cô được cho đi.

Wintour là "Lão Phật gia" của show diễn này, ai cũng có thể không đến, duy chỉ có anh ta là không được, cho nên người Wintour yêu cầu tiến vào, tất nhiên có thể phá lệ.

Xem ra, có thể là sợ bị đoạt bát cơm nên trước đó Scarlett có địch ý tương đối lớn với cô.

Scarlett đưa cô tới hậu trường, đơn giản trình bày tình huống và yêu cầu, sắc mặt cô ta nhìn qua rất nôn nóng thậm chí có chút áy náy, những công việc đó vốn dĩ nên do cô ta làm.

Hiện tại mình thờ ơ sơ sẩy, còn phải nhờ Khương Dư Dạng vào cứu giúp.

Mẹ làm sườn xám mấy chục năm, từng đường kim mũi chỉ đều phải may có quy cách, mỗi lần lúc đo kích thước cho khách đều phải bảo đảm trang phục vừa người.

Cho nên ở phương diện thay đổi số đo này, Khương Dư Dạng xem như có kinh nghiệm.

Cô nhớ tới show diễn cuối của tuần lễ thời trang Paris một năm nào đó đã dùng chủ đề phong cách Trung Quốc xa hoa lộng lẫy.

Bởi vì thời gian cấp bách nên động tác của Khương Dư Dạng rất nhanh nhẹn, dùng kéo cắt ra một đường nhỏ ở chỗ cần sửa, kéo dọc xuống theo đường biên.

Người mẫu thư hai từ dưới lên vừa mới lên sàn, cái sườn xám này đã được cải tiến xong, người mẫu cuối cùng mặc lên thì phát hiện rất vừa vặn, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng không có nhiều thời gian để lấy làm may mắn, thời gian ở trên sàn diễn của một người mẫu là có hạn, gần như là vừa mặc vào, người mẫu cuối cùng đã lên sàn diễn.

Cái sườn xám này qua bàn tay cải tiến của cô trở nên hết sức vừa vặn, không chỉ như thế, ở chỗ cần xử lý, cô cũng bỏ thêm chút ý tưởng của mình, toàn bộ sắc thái phối hợp làm mắt mọi người sáng lên.

Sau khi show diễn kết thúc, Wintour bảo Khương Dư Dạng tạm thời ở lại chốc lát.

Anh ta tháo kính râm xuống, tóc vàng chải vuốt không chút cẩu thả, trên người phối toàn hàng xa xỉ tinh tế.

Wintour không tiếc lời khen: "Dạng, cô đã làm rất hảo."

"Cảm ơn."

Được khen ngợi, cô hiểu ý cười.

Wintour gật đầu, nói với vẻ hài lòng: "Người có chuẩn bị sẽ được khen thưởng, cho nên tuần lễ thời trang Paris lần này cô cũng đi cùng tôi đi."

——

Người sáng lập Inskin và Thẩm Dực gặp mặt vào buổi trưa, để phù hợp với khẩu vị của anh, còn chọn một nhà hàng Trung Quốc tốt nhất Paris.

Địa điểm ở Avenue Montaigne, là đoạn trung tâm của con đường này.

Nói là đồ ăn Trung Quốc, thật ra không hề chính thống, hơn phân nửa đều là vị cải tiến.

Cách làm của món vịt quay kia hoàn toàn không giống ở thủ đô, vả lại chất thịt cũng rất kỳ quái.

Vì chiếu cố lẫn nhau, trong suốt quá trình hai người đều dùng tiếng Anh để giao lưu.

Tiếng Anh của Thẩm Dực rất lưu loát, phát âm tự nhiên, ngay cả người sáng lập Inskin sau khi nghe được cũng cười hỏi anh có phải lớn lên ở nước ngoài hay không.

Anh nhấp ngụm rượu vang đỏ, cách nói năng khí chất đều là thượng thừa, giơ tay nhấc chân tràn ngập vẻ thong dong cùng tự tin.

Người sáng lập tỏ vẻ rất vui khi có thể gặp anh, quan điểm về viêc ứng dụng AI vào việc chữa bệnh của hai người rất hợp nhau, anh ta đã sớm nghe nói đến bệnh viện Đông y dưới trướng Thẩm Dực, lúc này tìm kiếm hợp tác cũng là để hai bên cùng thắng.

Ăn xong một bữa cơm, cơn mưa to ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng.

Thẩm Dực cài cúc áo âu phục, xuống lầu liền thoáng thấy xe tới đón mình về khách sạn.

Cần gạt nước không ngừng đong đưa, anh ngồi ở ghế sau, túi quần tây cất một cái bật lửa và một cái ví.

Ví là Khương Dư Dạng chọn cho anh, kiểu dáng rất tinh xảo, không biết cô gái phải tích cóp bao lâu mới có thể mua được món quà như vậy cho anh.

Chỉ nhớ rõ, cô vui vẻ tặng quà cho anh, con ngươi như có sao trời.

Ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc chạy lùi về sau, anh ngưng mắt nhìn mông lung, trong tầm mắt đột nhiên có một hình bóng quen thuộc.

Cô gái đứng ở cửa sàn diễn, ánh mắt nhìn mưa to như thác nước, cô nắm dù nhưng không mở ra, thân mình co quắp vì lạnh.

Nhìn có vẻ là đang đợi mưa tạnh.

"Dừng xe." Anh lên tiếng, tiếng nói như gợn sóng trên mặt hồ.

Tài xế không rõ đột nhiên Thẩm Dực có chuyện gì, nhưng vẫn làm theo đỗ ở giao lộ đường phố.

Anh cầm lấy dù từ trên xe, đẩy cửa xe ra, giọt mưa đập vào mặt kêu lộp bộp.

Tầm mắt toàn là sương mù mênh mông, giống ngày trước cô rời khỏi Oceanwide International.

Khương Dư Dạng còn đang đợi xe tới, trong tay không có giấy, chỉ có thể chờ đến lúc về toà tạp chí lại lau khô quần áo.

Cô cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy phía trước xuất hiện một đôi giày ra tinh xảo bóng loáng, hướng lên trên là đôi chân thẳng tắp mặc quần tây của chàng trai.

Người đàn ông có thể mặc tây trang lạnh lùng cấm dục như vậy, Khương Dư Dạng chỉ nghĩ tới cái tên Thẩm Dực.

Thẩm Dực xuất hiện vào thời khắc cô chật vật nhất, cảm xúc mập mờ không rõ trong đôi mắt đào hoa.

Đột nhiên, đãi nào Khương Dư Dạng trống rỗng thật lâu, cô hé môi, cuối cùng nuốt lời chất vấn vào, hàm răng khẽ cắn lên cánh môi mềm mại.

Tầm mắt cố ý tránh né anh, giữa hai người trầm mặc lạ thường.

Không rảnh nghĩ nhiều vì sao Thẩm Dực lại xuất hiện ở chỗ này, Khương Dư Dạng chỉ muốn mau chóng rời đi, cô tránh anh, đang muốn qua con phố đối diện.

Cổ tay nhỏ nhắn bị anh nắm lấy, trọng tâm của cô không vững, lập tức ngã về phía sau.

Lảo đảo một lúc, cuối cùng Khương Dư Dạng cũng đứng vững, cách anh rất gần, trong lúc hô hấp toàn là mùi hương quen thuộc.

Có chiếc xe lái qua trước người cô, tốc độ quá nhanh thế nên nếu không phải Thẩm Dực giữ chặt cô, còn không biết sẽ thế nào.

Cô còn chưa hoàn hồn, nhưng nháy mắt lại kéo dãn khoảng cách, ánh mắt nhìn về phía anh giống như một người xa lạ.

Thẩm Dực cầm dù, để dù luôn có thể che trên đầu cô, kẻo lại khiến cô gái bị mưa xối một lần nữa.

Hiện tại Khương Dư Dạng bị mưa xối gần như ướt nhẹp, váy xem như đã bị hỏng, nước mưa lưu lại dấu vết phác hoạ thân hình của cô, khuôn mặt như phù dung nở rộ trong nước, da thịt trắng nõn, vì bị nước mưa thấm vào nên ánh mắt trông có chút nhu nhược đáng thương.

"Dạng Dạng..." Cách hồi lâu, anh một lần nữa gọi tên cô, không ngờ có loại cảm giác tìm lại được sau khi đánh mất.

Tiếng nói của chàng trai thiên trầm, ở trong không gian dưới dù của hai người càng giống như dòng điện xẹt qua tai.

"Tôi tiễn em, được không?"

Lời nói giống nhau.

Chẳng qua lần trước là tiễn cô đi Paris, lúc này đây là ở Paris tiễn cô về toà tạp chí.

Cái lạnh dần dần bốc lên, Khương Dư Dạng ngẩng cổ, nhìn vào đáy mắt của anh, không mang theo bất luận cảm xúc gì.

"Tôi không cần." Trừ kiên định, còn có sự hờ hững vô biên.

Khương Dư Dạng không cần Thẩm Dực dùng loại quan tâm một con mèo nhỏ này để đối đãi với cô, càng không muốn biết anh tới Paris có phải để tìm mình hay không.

Nếu đã nói đường ai nấy đi rồi thì hết thảy đều đã là quá khứ, quá nhiều truy cứu sẽ chỉ làm lòng dạ cô không yên.

Thẩm Dực một tay cầm dù, một tay khác lần theo cúc trên âu phục, cởi bỏ từng cái, lộ ra chiếc áo sơ mi màu xanh biển bên trong, cà vạt được thắt rất ngay ngắn.

Trước kia, cô còn chuyên môn vì anh học quá như thế nào đeo cà vạt.

Thẩm Dực cao hơn cô rất nhiều, phần lớn thời gian cô đều phải kiễng chân lên mới được.

Mỗi một lần đeo cà vạt, anh luôn có thể thay đổi cách thức bắt nạt cô, một hai phải làm cô thở hồng hộc.

Nhưng hiện tại, cả hai đã là người không thể chung đường nữa rồi.

Thấy cô lạnh, Thẩm Dực liền mạch lưu loát cởi âu phục ra, khoác ở trên bờ vai mảnh khảnh của cô.

"Ngoan, khoác vào, kẻo bị cảm mạo."

Anh bảo cô tiếp nhận ý tốt của mình theo thói quen, mặc kệ cô cần hay không.

Khương Dư Dạng không hiểu tại sao thái độ của Thẩm Dực lại thay đổi, nếu không có sự tồn tại của mình thì không phải theo lý anh nên đính hôn với Ôn Phù sao?

Hiện tại ngàn dặm xa xôi xuất hiện ở trước mặt mình, làm ra hành động như vậy lại có ý gì chứ?

Sự dịu dàng này giống như thuốc độc trí mạng, đã từng làm cô chìm sâu một lần, chẳng lẽ còn muốn ngã xuống lần thứ hai sao?



Ngón tay của Thẩm Dực dừng lại, muốn bắt lấy cái gì đó nhưng cuối cùng lại thu tay, viejec mà trước kia có thể làm không kiêng nể gì, hiện tại lại căn bản không thể chạm đến.

Khương Dư Dạng cởi âu phục ra, tiếp theo đó lùi lại một bước, rời khỏi cái dù, tiếp tục bị mưa to xối.

u phục một lần nữa về khuỷu tay anh, thậm chí còn mang theo ấm áp và mùi vị ngọt mát trên người cô gái.

Trái tim anh giống một chiếc gương bị chia năm xẻ bảy, vỡ tan tành.

"Nhất định phải như vậy sao.....?" Thẩm Dực nghẹn lời, như bị đâm vào hầu.

Mưa to như một vách ngăn thiên nhiên, ngăn cách hai người.

Khương Dư Dạng ổn định tiếng nói, tận lực nở một nụ cười tươi đẹp: "Làm bộ làm tịch có nghĩa lý gì không?"

Đúng rồi, hiện tại dùng cái từ mà Kiều Tụng phỉ nhổ với cô đó để hình dung hành vi của Thẩm Dực là thích hợp nhất.

Sắc mặt Thẩm Dực cứng đờ, không nghĩ tới sẽ nghe được lời tàn nhẫn như thế từ trong miệng Khương Dư Dạng.

Hồi cấp ba, anh khinh thường không thèm nhìn đống lớn thư tình trong ngăn kéo, hiện tại anh ăn nói khép nép đưa ra đi một cái áo còn bị từ chối.

Khương Dư Dạng không muốn xé rách mặt làm ầm ĩ khó coi, đôi mắt chỉ có sự lạnh lẽo: "Thẩm Dực, là anh không cần tôi."