Sau khi đem mền gối cho Bách Niên. An Nhi tắm qua rồi lên giường nằm. Không biết vì quá mệt mỏi hay cảm giác an toàn từ chàng trai đang nằm ngoài sofa kia mà An Nhi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau cô mơ màng nhìn thấy hình ảnh của mình với phục trang như một nàng công chúa. Váy áo trắng muốt, trang sức tao nhã đang nằm ngủ trên một chiếc giường vô cùng êm ái. An Nhi nghe loáng thoáng có người nói chuyện với nhau.
"Ngươi là vệ thần luôn ở bên cạnh để bảo vệ công chúa mà lại để cho tên ma tôn có cơ hội đến gần nàng ta. Cũng may ta đến kịp lúc để cứu nàng và phong ấn hắn". Giọng một người đàn ông lớn tuổi có vẻ tức giận.
"Thần biết tội xin pháp sư xử phạt!" giọng nam trầm ấm vang lên.
" Tạm thời ta sẽ không xử phạt ngươi nhưng ngươi phải tuyệt đối bảo vệ nàng ta. Đừng để tàn dư của ma tộc lấy được ba giọt máu của nàng cùng với bốn cô gái có mạng Kim, Mộc, Hoả, Thổ sinh ngày trùng cửu. Nếu không hậu quả sẽ khôn lường. Bây giờ, ta sẽ phong ấn ký ức của công chúa và làm phép ẩn thân đem nàng giấu vào trong nhân tộc. Công chúa sẽ an toàn cho đến khi nàng tròn 25 tuổi. Đó là thời khắc mấu chốt. Qua khỏi đêm sinh nhật là an toàn. Lúc đó ngươi phải luôn túc trực ở bên cạnh để bảo vệ công chúa. "
" Thần đã rõ, thần sẽ bảo vệ công chúa bằng cả tính mạng của mình. "
An Nhi cố gắng mở mắt để nhìn xem ai đang nói chuyện nhưng tất cả hình ảnh đều quá mơ hồ. Cô chỉ thấy loáng thoáng bóng một chàng trai cao ráo đứng gần cô nhất và xa hơn là một ông lão râu tóc bạc phơ.
Ông lão tiến đến gần đưa tay lên trước trán cô. Một luồng khí mát lạnh truyền vào. An Nhi cố hết sức mở mắt ra nhưng cô không tài nào mở mắt được. Tất cả hình ảnh biến mất. An Nhi tiếp tục ngủ một giấc ngon lành cho tới khi những tia nắng đầu tiên rọi vào phòng làm cô tỉnh giấc.
An Nhi luôn có thói quen dậy sớm. Cô vệ sinh cá nhân và đi xuống tầng dưới để chuẩn bị đồ ăn sáng. Vì đã quen sống một mình nên An Nhi quên mất tối qua Bách Niên ngủ lại ở phòng khách.
Cô thản nhiên mặc chiếc đầm ngủ hai dây hở lưng bằng lụa màu trắng có viền ren tinh tế ở gấu váy đi xuống nhà bếp. Vừa đi tới cửa nhà bếp An Nhi sững người nhìn thấy một chàng trai cao ráo, dáng người tuyệt đẹp đang đứng trong nhà bếp của cô. Mùi trứng chiên và bánh mì nướng thơm phức. Gian bếp nhà cô cũng bởi vì vậy mà thêm thập phần xinh đẹp.
" Quá hoàn mỹ, quá hoàn mỹ. Chậc...chậc...Đã đẹp trai lại còn biết nấu ăn. Đến cả nằm mơ mà cũng đãi ngộ to lớn như vậy a. Thiệt là sung sướиɠ! " An Nhi thầm nghĩ.
Đúng lúc đó thì Bách Niên đã chiên xong trứng. Anh nhanh tay trút ra đĩa và xoay người bưng ra bàn vừa vặn chạm vào ánh mắt An Nhi. Bách Niên nheo mắt nhìn cô:
" Chị định ăn sáng trong bộ đồ này hả? "
Giọng nói của Bách Niên làm cô giật mình. " Là thật, không phải nằm mơ hả?! "
Một giây sau An Nhi mới nhớ ra cô đang mặc áo ngủ. Cô đỏ mặt cuống quít chạy vội lên tầng trên thay quần áo. Nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải chạy lên lầu của cô. Bách Niên không khỏi phì cười.
Mười phút sau, An Nhi đã thay đồ xong. Cô mặc một chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần jean xanh nhạt, tóc cột cao trông cô rất năng động. Cô bước tới bàn ăn. Mặt vẫn còn hơi đỏ vì mắc cỡ.
Trên bàn có trứng ốp la, thịt xông khói, một ít măng tây áp chảo, bánh mì nướng, bơ lạt và một ít mứt. Ngoài ra còn có một thố súp kem bí đỏ đang bốc khói thơm phức.
An Nhi mở to mắt, tay chỉ chỉ vào bàn ăn.
" Cậu làm hết đó hả? "
Bách Niên đang cầm một ly sữa và một ly cà phê đen đi tới. Anh đưa ly sữa cho cô rồi tự mình ngồi xuống phía đối diện rồi đáp.
" Tôi làm hơi vội chỉ có mấy món này. Chị ăn tạm! "
" Trời đất ơi, thế này mà cậu gọi là ăn tạm sao?! Bữa sáng ngon nhất của tôi chỉ là mì trùm mền thôi đó. " An Nhi suýt xoa.
"Mì trùm mền? Nghe rất hay. Tôi chưa ăn bao giờ. " Bách Niên buồn cười nhìn cô.
" Uh, món độc chiêu của tôi đó. Là nấu một tô mì gói, chiên một cái trứng ốp la trùm lên. Thế là xong món mì trùm mền" An Nhi có chút đắc ý.
" Ùm, nghe có vẻ rất ngon! " Bách Niên vừa tao nhã cắt một miếng trứng vừa nói.
" Có dịp tôi sẽ cho cậu thử! " nói xong An Nhi như hổ vồ mồi cầm một miếng bánh mì nướng đã phết bơ và mứt đưa lên miệng cắn. Bánh mì nóng giòn tan trong miệng cùng với cái béo béo của bơ và ngọt ngọt của mứt thơm khiến An Nhi sung sướиɠ. Cô cứ tấm tắc khen mãi nhưng cũng không quên ăn hết sức nhiệt tình.
Bách Niên vẫn từ tốn cắt trứng và ăn một cách nho nhã. Anh nhìn cô gái đang ăn như Tạ Hầu Đôn mà cảm thấy ấm áp. Thì ra có người ăn sáng cùng lại vui vẻ như vậy.
( Lời tác giả: thấy hai người ăn sáng tác giả cũng thèm)