Ăn sáng xong Bách Niên về thu dọn đồ đạc để chuyển sang. An Nhi cũng tranh thủ đến tòa soạn nơi cô đang hợp tác viết bài để lãnh nhuận bút. Vì là ban ngày nên An Nhi cảm thấy yên tâm hơn. Sau khi lãnh nhuận bút xong tuy không được bao nhiêu nhưng cô quyết định đi siêu thị mua đồ về nấu lẩu Thái để đãi Bách Niên một chầu coi như là cảm ơn hắn đã cứu cô.
Sau khi mua đầy đủ nguyên liệu nấu lẩu và một túi cam mọng nước. An Nhi nhắn cho Bách Niên một câu. “ Tôi nấu lẩu Thái, hy vọng cậu ăn cay được! “. Bên kia trả lời lại rất nhanh: “ Được! “
Xí, thật kiệm lời. Cô bực bội đá hòn đá dưới chân văng ra xa và đi về nhà. An Nhi là một cô gái vô tư thế nên chẳng mấy chốc cô đã vui vẻ trở lại. Cô đi đến gần ngã rẽ về nhà thì bất chợt cô nhìn thấy một con chó màu đen khá to. Cô vừa đi nép sát tường vừa nghĩ “ Không biết con chó này ở đâu ra nữa. Tất cả chó mèo ở khu này mình đều biết hết. Con nào cũng dễ thương hiền lành chứ đâu có nhìn dữ tợn như con này. “
Cô chợt nhớ tới gã áo choàng đen. Tim An Nhi thắt lại. Cô sợ hãi nhìn chằm chằm vào con chó đen to đùng đang đứng bên vệ đường. An Nhi nhích từng bước nhỏ, cố gắng không làm kích động con chó.
“ Tao không biết mày có phải do gã áo đen biến hình ra không. Làm ơn đừng nhìn tao bằng ánh mắt thèm thuồng đó...” An Nhi vừa đi vừa lầm bầm.
Con chó dường như ý thức được An Nhi sợ nó. Bất chợt nó sủa vang một tiếng khiến An Nhi sợ hãi ré lên rồi bỏ chạy.
“ Á....má ơi! Cứu con, có chó....”
Cô vừa chạy vừa la làng. Một lần nữa vận tốc của một vận động viên điền kinh cấp trường được sử dụng. An Nhi chạy nhanh hết mức có thể. Cô chạy một mạch về đến nhà mở cửa và chạy ào vào nhà. Vào được nhà An Nhi có chút mừng rỡ vì thoát được con chó mực kia. Cô thở hổn hển.
“ Xí, thứ gì đâu.... hộc... hộc...Tính tấn công chị đây à....Còn khuya! Hộc...hộc...Ủa, mà sao cửa nhà mình không khoá nhỉ? “
Trong phòng khách, Bách Niên đang ngồi trên sofa nhấm nháp tách trà. Anh buồn cười nhìn dáng vẻ chật vật của An Nhi. Đầu tóc có hơi rối loạn, mặt mày đỏ bừng, hai tay nắm chặt hai cái túi đựng thực phẩm. Anh lên tiếng.
“ Chị bị làm sao vậy? “
An Nhi giật bắn người. Cô đi đến sofa thả hai cái túi đồ ăn xuống bàn tự mình rót một tách trà thổi thổi rồi uống cạn. Bách Niên lại rất ăn ý rót cho cô thêm tách nữa. An Nhi gật đầu tỏ vẻ cảm ơn lại thổi thổi rồi uống hết. Sau khi cảm thấy đã đỡ mệt cô đặt tách trà xuống bàn. Thả người xuống ghế sofa cô nói.
“ Bách Niên, có một con chó mực to lắm. Nó đứng ngoài đầu hẻm muốn tấn công tôi. Nó chắc chắn là do gã áo đen biến thành. Cậu mau ra xử lý đi “
Bách Niên vẫn từ tốn đáp:
“ Đừng sợ, nó chỉ là con chó bình thường thôi! “
“ Không phải đâu, nó chính là do gã áo đen biến thành đó. Tin tôi đi, tôi ở khu này từ nhỏ tới lớn có con chó, con mèo nào mà tôi không biết đâu. Con chó đó nhất định là do gã áo đen biến thành. Chẳng phải cậu nói sẽ bảo vệ tôi sao? Cậu mau mau ra ngoài giải quyết nó đi. “
An Nhi còn đang ra sức thuyết phục Bách Niên thì nghe loáng thoáng có tiếng hốt hoảng của cô bé nào đó.
“ Lucky, mày lại chạy lung tung ra ngoài rồi hù doạ người khác hả? Mày nhìn coi cả khu phố có con chó nào mất nết như mày không? Đi về, đi về mau! Lucky! Nghe không! Đứng lại! Không được chạy. Luckyyyyyyy.....”
An Nhi:....
Bách Niên cười cười: “ Vừa nãy khi về nhà tôi đã thấy cô bé ấy đi tìm chó lạc rồi”
( Lời tác giả: chị bị chó dzí mà chị làm quá nha chị.)
An Nhi rốt cuộc vẫn còn nhớ mình phải nấu lẩu đãi Bách Niên. Cô vào bếp nhanh tay chuẩn bị bữa ăn tối. Bách Niên cũng vào phụ cô sơ chế thức ăn. Trong khi An Nhi nêm nếm nước lẩu thì Bách Niên sắp xếp thịt bò, hải sản, các loại rau nhúng lẩu ra dĩa. Anh cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm bọc các dĩa thức ăn lại và bưng ra bàn ăn. Căn bếp sực nức mùi thơm của lẩu Thái. An Nhi múc một muỗng nước lẩu đưa cho Bách Niên nhờ anh nếm thử. Bách Niên cũng rất tự nhiên há miệng đón lấy muỗng nếm thử. Khi gương mặt tuấn tú của anh tới gần An Nhi bất tri bất giác cảm thấy lâng lâng. Cảnh này cứ như một đôi tình nhân đang cùng nhau nấu ăn. An Nhi lại cảm thấy trái tim mình nhảy nhót trong l*иg ngực. Mặt cô từ từ đỏ hồng lên.
“ Thôi chết mất thôi, mình đổ như banh vào rổ với tên này thật rồi. Ôi, thật xấu hổ quá mà! “ An Nhi thầm nghĩ.
Sau khi đón lấy muỗng nước lẩu Bách Niên chép chép môi. Anh cảm thấy rất vừa ăn. Không ngờ khẩu vị của cô lại vừa miệng anh đến vậy. Anh gật gật rồi định mở miệng khen thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của An Nhi đang đỏ hồng hồng như say rượu. Bất giác Bách Niên cảm thấy có chút say mê. Khung cảnh quá ấm cúng trong gian bếp nhỏ khiến anh cảm thấy hết sức thoải mái, cảm giác như một gia đình nhỏ.
Anh cố gắng kiềm chế hết sức để không tiếp tục hít hà mùi hoa bưởi thoang thoảng trên tóc của cô nữa. Bách Niên nhẹ giọng khen ngợi
“ Nước dùng ngon lắm! Chúng ta ăn được chưa? Tôi đói rồi! “
( Lời tác giả: mlem, mlem, ăn lẩu thôi các cô ơi! Sáng tối ăn cùng nhau vầy thiệt hạnh phúc!)