An Nhi nhìn quanh không thấy bóng dáng của gã áo choàng đen. Cô sợ Bách Niên không tin liền cuống quýt.
“Tôi thật sự nhìn thấy một con quạ biến hình thành một gã mặc áo choàng đen. Cậu phải tin tôi! Tôi không nói dối đâu!''
“Tôi tin chị." Bách Niên đáp ngắn gọn.
Ơ, cậu ấy tin mình. Hắc hắc. Không ngờ cậu ấy lại tin mình. An Nhi mừng rỡ.
“Để tôi đưa chị về nhà.”
Về đến nhà Bách Niên bảo cô ngồi ở sofa nghỉ ngơi còn hắn vào bếp đun nước và pha một ấm trà sen. Khi trà đã được, hắn rót cho cô một tách.
“Trà sen giúp định thần dễ ngủ. Chị uống một chút đi.”
“Cảm ơn cậu, nhưng sao cậu biết tôi để trà hoa sen ở đâu?'' Đón tách trà từ Bách Niên. An Nhi nhấp một ngụm và hỏi.
“Lúc sáng chị dẫn tôi đi một vòng trong nhà giới thiệu. Tôi đã ghi nhớ trong đầu.”
An Nhi nhún vai tỏ vẻ ngưỡng mộ trí nhớ của Bách Niên. Bách Niên cũng tự rót cho mình một tách trà. Không biết sao kể từ lần đầu uống trà sen cô pha hắn có cảm giác như mình nghiện vị trà sen này. Sau khi nhấp một ngụm trà sen. Bách Niên hỏi:
“Mà chị thật sự có võ hả? Tôi nhìn thấy chị ra đòn cũng sắc bén lắm.''
“Tôi học ở trường đại học. Ít khi dùng lắm. Lần này có lẽ là lần đầu tiên. Mà tại sao cậu lại xuất hiện vào giờ này ở đây?''
“Tôi định mai mới dọn qua nhưng tiện đường nên tôi tạt qua thôi.” Bách Niên trả lời.
An Nhi nhíu nhíu mắt nửa tin nửa ngờ. Cô tự hỏi, có phải tiện đường không nhỉ? Hay hắn cố tình? Cô sực nhớ đến gã áo choàng đen liền hỏi.
“Cậu biết gã áo choàng đen đó ư? Sao tôi vừa nhắc đến là thấy thần sắc cậu lạ lắm. Cậu biết chuyện gì phải không?''
Bách Niên đặt tách trà xuống. Hắn đan hai bàn tay vào nhau đặt lên đầu gối và từ tốn nói.
“Đúng là tôi biết chuyện về gã ta và tôi cũng biết lý do tại sao hắn tìm đến chị. Tin tôi đi, tôi có mặt ở đây lúc này là để bảo vệ chị.''
“Tại sao gã ta tìm tôi? Cậu phải nói cho tôi biết. Không được giấu tôi đâu.'' An Nhi hối thúc.
“Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho chị biết tất cả. Tôi mong là khi tôi nói ra chị sẽ tin tôi.''
Bách Niên nói tiếp: “Chị là cô gái được chọn. Cô gái mệnh Thuỷ và sinh vào ngày trùng cửu. Gã áo choàng đen đó là người của ma tộc. Và hắn đã bắt được bốn cô gái sinh ngày trùng cửu mệnh kim, mệnh mộc, mệnh hoả, mệnh thổ. Chỉ còn thiếu cô gái mệnh thuỷ sinh ngày trùng cửu nữa là đủ để hắn làm tà thuật mở cánh cửa bóng tối cho Ma tôn trở lại. Và một khi hắn trở lại thì loài người sẽ gặp kiếp nạn lớn. Chỉ cần chị vượt qua ngày sinh nhật lần thứ 25 mà không bị bọn chúng bắt thì tà thuật này sẽ không còn tác dụng nữa. Sau đó chị sẽ an toàn tuyệt đối!''
An Nhi gật đầu như gà mổ thóc. Nếu là bình thường cô nghĩ cô sẽ khó tin những lời Bách Niên nói. Nhưng trời đất ơi! Cô vừa thấy một con quạ biến hình kia mà. Mà con mẹ nó sao tự nhiên cô lại trở thành cô gái được chọn gì gì vậy trời. An Nhi ngỡ ngàng.
Bách Niên nhìn vẻ mặt An Nhi. Hắn buồn cười búng nhẹ lên mũi cô nói: “Chị ngây ngốc cái gì. Vẻ mặt chị đã cho tôi biết chị không tin mà."
“Tin, tôi tin cậu! Vậy bây giờ làm sao đây? Gã có biết nhà tôi không?” An Nhi hỏi.
“An tâm đi. Nếu biết nhà của chị hắn cũng không vào được. Tôi đã tạo kết giới xung quanh nhà rồi. Chỉ cần chị không làm xô lệch những hòn đá tôi xếp ngoài kia là được. Chị hãy đeo sợi dây chuyền này vào hắn sẽ không dám động vào chị."
Bách Niên đưa cho An Nhi một sợi dây chuyền bạc. Mặt dây chuyền là một khối đá màu xanh nước biển hình trụ rất đẹp.
“Ngày mai tôi dọn qua rồi chị không việc gì phải sợ.” Bách Niên trấn an cô.
An Nhi đeo sợi dây chuyền vào cổ. Cô ngẩng đầu nhìn Bách Niên và hỏi:
“Cậu là ai? Tại sao lại biết rõ về tôi và gã áo choàng đen như vậy? Lại còn biết tạo kết giới nữa. À mà việc cậu thuê nhà tôi chắc không phải trùng hợp đúng không?'' An Nhi thắc mắc.
“Chỉ cần chị biết tôi không phải người xấu. Đến đúng thời điểm tôi sẽ nói rõ. Đúng là tôi đang tìm cách đến gần chị. May sao chị lại cho thuê nhà." Bách Niên cười cười.
Một giây sau khi Bách Niên nói không hiểu sao An Nhi lại đỏ mặt. Cô nghĩ đến việc một chàng trai siêu đẹp trai thế này lại cố tình tìm cách tiếp cận cô, bảo vệ cho cô làm trái tim cô đập liên hồi. Nó làm cho một cô gái chưa có mảnh tình vắt vai nào như cô cảm thấy cứ như mình trúng độc đắc. An Nhi cứ như vậy mà cười thầm một mình. Cho đến khi Bách Niên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Thôi tôi về đây. Sáng mai tôi sẽ dọn qua!”
“Ah, cậu về à? Vậy tạm biệt! Để tôi tiễn cậu.'' An Nhi có chút tiếc nuối.
( Lời tác giả: chứ chị đang trông mong cái gì mà con người ta về lại tiếc. Huh?)
An Nhi tiễn hắn ra tận cửa. Bách Niên vừa định bước ra thì đột nhiên hắn nhớ ra việc tivi thông báo tối nay sẽ cúp điện. Hắn xoay người lại định nói với An Nhi thì đèn đột ngột tắt căn phòng đang sáng bỗng chốc tối thui khiến An Nhi hốt hoảng. Cô ré lên một tiếng rồi vội vàng ôm chầm lấy Bách Niên.
Hắn hơi sững người một chút nhưng sự mềm mại của cô gái trong lòng làm trái tim hắn tan chảy. Mùi thơm thoang thoảng trên tóc cô làm hắn ngây ngất. Tóc An Nhi dài và rất mượt. Ấn tượng đầu tiên khi hắn nhìn thấy cô ở quán cafe chính là suối tóc đen dài bóng mượt này. Khi đó cô ngồi ngay cửa sổ làn da cô trắng nõn, đôi môi đỏ mọng đang hớp từng ngụm cafe nhỏ trông cô rất xinh đẹp.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô trấn an:
“Đừng sợ! Chỉ là cúp điện thôi. Hôm nay tivi có báo.'' giọng hắn mềm như nước. An Nhi có chút say mê nhưng lại xấu hổ vùng ra rất nhanh. Cô thầm nghĩ:
“Trời đất ơi, mình đang làm cái trò gì vậy nè??? An Nhi, An Nhi! Không được ăn tạp, không được ăn tạp...”
( Lời tác giả: chắc chị ăn chay quá!? Hahaha)
Sự đột ngột rời đi của An Nhi khiến Bách Niên hơi hụt hẫng. Đáy mắt loé lên một tia tiếc nuối nhưng rất nhanh được che giấu đi.
Hắn đưa An Nhi ra ghế sofa ngồi và đi vào bếp tìm nến. Nhà An Nhi có rất nhiều nến. Cô đặc biệt thích nến thơm mùi chanh và xả. Khi Bách Niên đốt nến lên hết căn phòng trở nên ấm áp và thơm thoang thoảng mùi chanh xả.
“Chị có vẻ thích thảo mộc tự nhiên nhỉ!''
“Đúng vậy, làm sao cậu biết?”
“Lúc sáng chị pha trà sen, tóc chị có mùi thơm của hoa bưởi và nến lại có mùi chanh xả.''
An Nhi mỉm cười. Cô cảm thấy hơi xao xuyến bởi khung cảnh quá đỗi lãng mạn. Ngồi trong căn phòng đầy ánh nến, mùi thơm nhè nhẹ lại còn có một chàng soái ca ở đây. Cô cảm thấy cúp điện lúc này cũng không tồi.
Không khí có chút ngượng ngùng. An Nhi ngập ngừng định nói gì đó nhưng Bách Niên đã nói trước.
“Chị mau về phòng ngủ đi. Tôi sẽ ở đây.''
Đầu An Nhi nổ ầm một tiếng. Trời đất ơi, hắn ta biết mình muốn nói gì luôn kìa.
“Thật ngại quá. Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi đi lấy mền gối cho cậu nhé!'' An Nhi nhanh chóng đồng ý và chạy đi lấy mền gối cho Bách Niên.
( Lời tác giả: cúp điện thiệt đúng lúc mà. Hí hí =])