Xuyên Nhanh: Ai Dạy Ngươi Làm Vậy Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: Bạch Nguyệt Quang Nữ Phụ 4

"..A..." Nam nhân kia bị cô đánh một cái vào vật quý giữa hai chân vội vàng lùi người ra sau, hai tay ôm lấy bảo bối kêu thảm thiết. Khương Vãn nhanh tay lẹ mắt cầm lấy chăn bông bịt chặt miệng hắn lại tránh khỏi lần nữa phát ra tiếng. Sau đó bản thân giả bộ thê lương kêu lên một tiếng.

Ngoài của lão thái bà đang nghe lén, thấy vậy vui vẻ gật đầu hướng gian chính đi đến. Đêm đã khuy rồi a, nên nghỉ ngơi. Chờ đến năm sau chắc chắn bà sẽ ôm được một đứa cháu nội. Trong phòng Khương Vãn cũng không dừng lại chút nào, nhanh tay tháo xiềng xích ở cổ xuống rồi quấn chặt lên người nam nhân, hướng khủy tay không ngừng đánh tới bên huyệt thái dương của hắn ta.

Tên kia dù nhỏ bé nhưng cũng là một người đàn ông sức lực lớn. Bị đánh tới đau, hắn vùng dậy theo bản năng, hất văng Khương Vãn xuống dưới giường.

" Nữ nhân thối tha này, vậy mà dám đánh lén lão tử, hôm nay lão tử đánh chết ngươi." Nói xong hắn cầm lấy dây xích trên người cầm ở nơi tay hướng phía Khương Vãn mà đi đến.

Bên này Khương Vãn ánh mắt chăm chú nhìn hành động của hắn. Trong tay nắm chắc bột vôi phòng thủ, tính toán thời gian chính xác quăng vào mắt gã. Bột vôi này là lúc nãy nàng lấy được từ góc nhà có lẽ là dùng để đuổi côn trùng.

Khương Vãn căn chuẩn mọi bước chân của gã, không thể quá xa cũng không thể quá gần. Nắm bột này phải nhắm chuẩn thời gian vị trí, cô mới có thể nắm chắc phần thắng. Đến khi cách khoảng chừng ba bước chân, cô nhanh tay ném bột vôi vào mắt hắn.

"...a....a....a.." Vôi bắn vào mắt, gã kịch liệt đau đớn mà gào lên. Nhân lúc hắn đang vật lộn với nỗi đau đớn, cô dùng một đoạn thanh sắt hướng bên cạnh đối phương mà đánh tới, mỗi một lần như vậy đều dùng hết toàn bộ khí lực của bản thân . Tên kia chỉ có thể nhắm chặt đôi mắt nhịn đau mà mò tìm đánh tới Khương Vãn. Thấy vậy cô cũng không có dừng tay, mà ra tay nhắm ở những nơi dễ tổn thương mà đánh. Cứ vậy hai người một người nhắm mắt mò mẫm tìm kiếm, một người vừa trốn vừa đánh tập kích. Tiếng kêu thê lương cứ thế truyền từ trong phòng ra đến bên ngoài.

Lão thái bà gian chính nghe vậy, cảm thấy không đúng, vội vàng tìm kiếm chìa khóa hướng gian phòng nhỏ kia mà đi đến. Chờ đến khi bà già kia đến được thì Khương Vãn đã đánh cho tên kia khắp người toàn là máu, kinh khủng nhất là ở bắp chân, máu thịt trộn lẫn. Trên người lão không chỗ nào là không đau, trên đầu máu lại đang không ngừng nhỏ máu xuống.

Lão thái bà thấy vậy, ánh mắt nổi lên lửa, ngoan lệ hướng phía Khương Vãn mà lao tới. Tên nam nhân kia nàng có thể đánh tới như vậy thì bà già này cô cũng không nương tay, huống chi bọn chúng lại cùng là một dạng người. Khương Vãn đứng dậy một đấm thẳng vào l*иg ngực, chân lại giơ lên hạ một đạp lên đùi bà già kia khiến cho mụ đau đớn đến mức người ngã quỵ xuống.

" A...a...ngươi cái đồ đĩ này, vậy mà mày cũng dám ra tay đánh tao....a.....a...a" Bà già kia không ngừng ôm ngực đang phập phồng kịch liệt mà kêu to, sau đó lại muốn vùng người dậy muốn đánh chết Khương Vãn.

Khương Vãn biết nơi đây là nông thôn, người dân lại sống không cách nhau xa, động tĩnh truyền ra ngoài lớn như vậy khẳng định sẽ có người tới xem. Cô nghĩ vậy, lại quan sát đến hai người đang ngồi trên đất, sau đó lấy dây xích một đầu khóa ở cổ nam nhân, đầu còn lại khóa ở cột giường. Theo như cô tính thì không quá ba phút nữa sẽ có người đến đây xem tình hình. Khương Vãn ngồi xuồng bẻ gãy khớp hàm của hai người này tránh cho bọn họ kêu lên.

Cô cũng không có chạy ngay mà là hướng gian bếp đi đến cầm lấy bật lửa đốt lên chỗ đống cỏ khô cùng với chồng củi. Lại nhìn quanh bốn phía, cầm lên con dao cắt cỏ, lại lấy thêm cậy gậy để sau người hướng phía cửa sau mà trốn lên núi. Dù gì trước khi xuyên qua đây cô cũng từng là một cô gái nông thôn nên đối với địa hình nông thôn này cũng tương đối quen thuộc.

Bầu trời đêm đen, cô chỉ dựa vào chút ánh sáng ít ỏi từ mặt trăng mà đi sâu vào trong rừng. Bản thân cô từng sống ở hành tinh rác nên bản năng sinh tồn vô cùng tốt biết nên đi hướng bên cái bụi cây nào mới không bị phát hiện có thể giúp cô che đậy hành tung một cách dễ dàng.

Đợi đến khi Khương Vãn đã vào tận sâu trong rừng, thì đám người bên này mới nương theo ánh lửa mà chạy tới, phát hiện gia đình của nam tử thấp bé. Cằm bị bẽ khớp, không nói nên lời chỉ có thể chỉ chỉ hướng cửa ra hiệu cho bọn họ. Đến bây giờ mọi người mới chú ý đến người phụ nữ được mua lúc sáng không thấy nữa, hẳn là đã chạy mất.

Trong thôn náo loạn vài phút sau đó vội chia người một bên dập lửa bên còn lại chia nhau đi tìm người. Hai ba cái xe máy, cùng với đám nam nữ trong thôn cũng bắt chia nhau ra tìm kiếm.

Khương Vãn ngừng bước chân suy nghĩ một lát, đối phương người đông thế mạnh, cô hiện tại lại đứng ở nơi có diện tích bao phủ thấp như vậy rất dễ bị phát hiện, hiện tại nên hướng tới cánh rừng rạp sâu trong núi mà đi. Nơi đây toàn đất đá gồ ghề khẳng định thôn dân sẽ theo dọc hướng dòng sông đi xuôi xuống để tìm kiếm, vậy thì cô sẽ đi ngược lại hướng lên phía trên đi sâu vào trong rừng.

Sau khi phân tích xong cũng không chậm chạp nữa mà cất bước đi luôn. Đến cái ý tưởng cứu mọi người cô cũng không có vì đến bản thân cô cũng còn khó có thể bảo toàn, huống chi còn muốn dẫn theo bọn họ.

Suốt đêm Khương Vãn đi không ngừng bước chân, bắp chân cũng không ngừng truyền đến những cơn đau kịch liệt bản thân cô cũng không có ý định dừng lại. Bởi chỉ cần dừng một chút cũng đủ thời gian cho thôn dân tìm đến, mà một khi để bị bắt lại được tương lai phía trước của cô chỉ có thể là sự thống khổ, cùng tủi nhục triền miên không dứt.

" Lâm ngũ gia, cô dâu chạy mất rồi, cô ta chân bị gãy khẳng định chạy không được bao xa, trước hết mọi người đang tỉ mỉ tìm kiếm trong thôn trước, nếu không thấy lại hướng phía trên núi mà tìm người." Sau khi Khương Vãn chạy trốn thôn dân cũng vội tập hợp đầy đủ bên thì dập lửa bên hướng dọc đường đi trong thôn tìm kiếm.

Tên thấp bé nhìn đến nửa gian phòng bị cháy đen, miệng ô ô khóc không ngừng. Trên thân lẫn đầu đều dính không ít máu. Không ít thôn dân nhìn đến mà sống lưng lạnh toát. Này cái nữ nhân mà lão mua được là một người què mà lại có thể ra tay tàn độc như vậy, đúng là một người phụ nữ ác độc.

Lại có không ít nam nhân nhìn đến bộ dáng của nam tử thấp bé mà cười chế giễu, đây là đến cả một đứa con gái què cũng giữ không được lại để bị đánh cho thảm hại tới mức này.

Nhưng cười thì cười suy cho cùng bọn họ cũng là người thuộc Lâm gia thôn, lại được người nhờ cậy giúp đỡ nên cũng vội vàng cầm đèn pin lên đi tìm người.

Đêm nay lại một đêm không trăng mười ngón tay không thể sờ đến.

Tưởng Ngư vốn muốn xông ra khỏi cửa phòng lại bị một nam nhân ở lại canh giữ. Nhớ đến ánh mắt kiên định của cô gái hồi sáng nay, hẳn là đã nhân cơ hội chạy trốn rồi. Tưởng Ngư bị khóa ở đầu giường, tên to khỏe kia đã đi rồi chỉ để một lão nam nhân ở đây trông coi cô. Cô nàng biết bây giờ chính là cơ hội duy nhất của bản thân.

Trong phòng trống rỗng, nhưng trên tường nhà lại treo đầy vũ khí. Mặc kệ có lỡ lần này bị gϊếŧ chết hay không thì cũng không sao, còn hơn là sông một cuộc sống đến heo chó cũng chẳng bằng. Nghĩ vậy lại đưa tay sờ sờ dây xích trên cổ, ánh mắt nhìn đến bản thân đã bẩn tới mức không nhìn ra được màu áo ban đầu. Nghĩ vậy cô vuốt vuốt đôi chân hướng lão nam nhân kia kêu lên. Là cô nương thành thị, làn da trắng nõn lại có nhan sắc lão nam nhân kia không động tâm mới là lạ.

Nhân lúc lão nhào tới không chú ý, cô nàng vội khóa trụ cổ của đối phương cho ngất lịm, sau đó đưa tay sờ soạng tìm chìa khóa của dây xích. Cái xiềng xích này so với gông xiềng của cổ đại không khác biệt khiến cho cô nàng khó thở không ít, đến khi được phóng thích đôi tay không tự chủ run rẩy.

So với Khương Vãn, Tưởng Ngư hoảng loạn hơn rất nhiều, luống cuống tay chân suy nghĩ hồi lâu mới tìm quần áo thay lên người. Sau đó lại thay giày, bản thân nàng trước đó đi giày cao gót nếu không thay thì rất khó di chuyển. Đến khi thay xong lại hướng đến đường phía trước mà lao đi. Chẳng ai có thể nghĩ rằng Tưởng Ngư cũng có thể chạy trốn, vì bên cạnh nàng còn có nam nhân trông coi.

Khi đi được một đoạn lại thấy ánh đèn đang chiếu đến cô nàng vội trốn vào đống rơm bên cạnh. Hai tay bịt lấy miệng ngăn lại tiếng khóc cùng với âm thanh run cầm cập của hai hàm răng đang va vào nhau. Bước chân càng ngày càng tới gần, chỉ cần lấy tay khẩy đám rơm một cái là có thể bắt được Tưởng Ngư, khi đối phương dừng trước đống rơm, cô nàng tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt. Đúng lúc này lại có một giọng nam truyền đến.

" Lâm thúc bảo cô gái kia hướng phía rừng đi đến, thúc ấy bảo chúng ta cùng đi tìm, bên phía dọc đường trong thôn đã có người đi tìm rồi, cô ta chạy không thoát đâu." Giọng nói của nam nhân kia không khác gì ơn cứu mạng, hai người bên này nghe xong cũng đáp lại một tiếng rồi rời đi.

Tưởng Ngư như được sống lại không ngừng hít thở mấy ngụm không khí, thân thể mềm nhũn muốn ngã xuống. Sau này đây sẽ là đoạn ký ức khó quên nhất của cô nàng.

Nghe được đối thoại của mấy người kia, Tưởng Ngư biết rằng nay đường chính không thể đi mà nên hướng lên núi nơi cây cối che phủ cô mới có thể trốn được. Cô nàng nương theo ánh trăng tránh đi các nhà ở và đường lớn mà trốn. Trong lòng cũng thầm lo lắng cho cô gái nhỏ kia mong rằng sẽ không bị bắt.

Hướng cánh rừng chui rúc tìm chỗ trốn đối với người luôn sống ở thành thị như cô nàng quả thật không khác gì so với địa ngục.

Đối lập với trong thôn, nơi cánh rừng trùng điệp này lại khiến cô nảy lên một tia quỷ dị vậy mà cảm thấy nơi này mang lại cảm giác vô cùng an toàn. Cô đã có sẵn ý nghĩ tự sát trong đầu lại không ngờ hành động của cô gái nhỏ ấy lại khiến cho cô nàng có thêm dũng khí. Chạy sâu vào trong rừng đem bản thân ẩn núp thật tốt. Trái tim không ngừng kêu bang bang đập kịch liệt.

Khương Vãn không biết đến cô gái lúc nãy nhìn cô mà cũng nổi lên chấp niệm chạy trốn. Cô dừng lại thấy hai ánh đèn pin chiếu đến, vội cầm dao cắt một cành cây nhỏ lấy quần áo cố định nó ở trên đùi. Chỉ cố định như vậy giảm nhẹ đau đớn cô sẽ đi được càng xa.

Nếu không phải đã từng lăn lộn ở hành tinh rác, đánh nhau với lũ dã thú, cắn xé chúng, dùng làm thức ăn chống đói thì cô sớm đã giơ tay đầu hàng trước số mệnh. Cô không muốn tiếp thu vận mệnh, cũng không có khả năng nhận mệnh. Hệ thống vẫn luôn không có tiếng động, nhưng cô vẫn luôn bảo trì cảnh giác.

Cô biết hệ thống không có khả năng buông tha cho người không làm nhiệm vụ, chắc chắn sẽ cưỡng chế hoặc trừng phạt. Khương Vãn tiếp tục không ngừng chạy. Nơi này là ác mộng của phụ nữ bị lừa bán, khiến cô càng có thêm động lực để chạy trốn. Nhìn đến cùng cốc thâm đen như quái thú cô dứt khoát trốn vào trong đó.

Phía sau Lâm gia ở trên núi phát động tìm kiếm không có được tin tức, lão đầu giận dữ cầm quải trưởng gõ xuống, cầm lấy điện thoại gõ tin gửi đi. Mấy thôn bên cạnh liền phát động tin tức tìm kiếm.

Ánh trăng lạnh lẽo, bên này Khương Vãn như cái máy đi không ngừng nghỉ hướng núi sâu mà đi đến. Rốt cuộc hệ thống cũng có động tĩnh, nó vốn muốn xem xem Khương Vãn đi theo phát triển kịch bản, lại không nghĩ tới cô không tuân theo lại chạy trốn. Nó quyết định gửi vị trí của Khương Vãn cho thôn dân. Phàm là người có điện thoại chỉ cần phát tin tức bọn họ sẽ đạt được mục đích. Chuyện này đối với hệ thống như nó mà nói vô cùng đơn giản, bất quá nó vẫn có một tia lưỡng lự.