Xuyên Nhanh: Ai Dạy Ngươi Làm Vậy Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: Bạch Nguyệt Quang Nữ Phụ 3

Đêm dài buông xuống, tiếng côn trùng thi nhau kêu ing ỏi một khoảng. Biết rõ ngày mai bị đem bán Khương Vãn cũng chỉ trầm lặng nặng nề chợp mắt. Cho dù cỏ dại rơm rả lót bên dưới tỏa mùi tanh hôi thì so với tinh cầu rác đã là tốt hơn rất nhiều, bản thân nàng cũng không có bất kỳ cảm giác dư thừa nào.

Ánh trăng bên ngoài cũng dần di chuyển ánh sáng sang hướng khác. Mọi người trong phòng đều lâm vào giấc ngủ. Một lần nữa mở mắt bên ngoài đã là trời sáng, tiếng bước chân thi nhau dồn dập chạy tới.

Cửa sắt mở ra, tên nam tử cao 1m8, trên mặt một đường sẹo dài đi vào quan sát xung quanh, lại nhìn đến thân ảnh ôn nhu trong góc khoảng hai giây, quay đi nói:" Ta biết các người vốn dĩ lớn lên ở thành thị, ăn mặc sung sướиɠ đã sớm quen, nhưng các ngươi đã bị bắt tới nơi đây thì đừng mơ tưởng có thể chạy thoát, hãy chấp nhận số phận đi."

Từ khi nam tử cao to bước vào, Khương Vãn đã vội kiểm tra chiếc kẹp tóc trên đầu, im lặng nghe đối phương lên tiếng, biểu tình trầm lặng quan sát tình hình.

Tên nam tử cao to lại lần nữa ném ánh mắt sắc bén lên mấy người Khương Vãn nói tiếp :" Nghe hiểu chưa ? Ở đây các ngươi phải nhận mệnh, các ngươi không trốn nổi khỏi đây đâu, nếu trốn mà lại để lão tử bắt được ta đánh chết các ngươi."

Người phụ nữ trung niên đứng sau tên cao to cũng lên tiếng :" Các ngươi gả cho ai cũng đều là gả, chỉ cần ngoan ngoãn sinh ra một thằng nhóc nối dõi tông đường thì cuộc sống cũng được coi là thuận buồm xuôi gió."

Hai tên này một người thì đe dọa, một kẻ thì nói lời từ bi dụ dỗ thi nhau mà thao thao bất tuyệt không ngừng. Đám người ở đây mặt mày hết xanh rồi lại đến trắng, hiện nhiên là đã bị đánh tới mức không dám ho he lên nửa tiếng.

Sau khi nói xong , tên cao to lệnh cho đám người đưa cho mấy người Khương Vãn một phần bột ngô coi như nạp năng lượng cho đường đi hôm nay. Này bột ngô không có hương vị gì, thoạt nhìn khá giống với túi dinh dưỡng ở tinh tế nhưng so ra kém hơn rất nhiều về mọi mặt, có chút khó ăn. Đứng đối diện là ánh mắt giám sát hành động ăn uống của tên cao to.

Trong phòng ánh sáng yếu ớt, không biết qua bao lâu trong nhà truyền đến mười mấy tiếng bước chân người. Đến khi đến nơi đủ loại gương mặt và ánh mắt xem xét đáng giá, sau đó lại nghị luận với nhau.

" Thật là tốt, vẫn còn là một đám trẻ vị thành niên."

" Ta muốn mua một tên hài tử về nối dõi tông đường."

" Này, làn da trắng nõn này đúng là càng nhìn càng ưng mắt."

Tên cao to vô cùng hài lòng trước cảnh tưởng sôi nổi trước mắt. Nữ trung niên thấy vậy tuy rằng cảm thấy có chút tiếc hận nhưng không thể không cất giọng nói:

" Mọi việc cứ theo quy định trước đây mà làm, đưa tiền giao người, đến tay các ngươi rồi mà chăm không được để chạy mất bọn ta không chịu trách nhiệm."

Bọn hắn khom lưng, gương mặt tỏ vẻ hiểu rõ cũng không giám đắc tội với đám người cao to, dù gì trên tay của tên kia cũng dính không ít mạng người.

Bán đấu giá chính thức bắt đầu, vật phẩm đầu tiên là tiểu hài tử cũng ba bốn tuổi, với cái tuổi này nuôi lớn hơn chúng sẽ quên hết chuyện hôm nay, đối với bọn hắn mà nói là chuyện vô cùng tốt. Sau khi báo giá trả tiền xong tên kia liền ôm tiểu hai tử về, đi theo sau hắn là vợ cùng với hai đứa con gái.

Các cô nhìn đến chết lặng, nhưng cũng không có nửa điểm ý tưởng phản kháng, trong lòng chỉ hy vọng nam hài kia có cuộc sống tốt. Tiếp đến một nam hài cũng được đôi vợ chồng nhìn tương đối phúc hậu mang đi, giá cả cũng tương đối cao.

Lúc này một số người còn lại bắt đầu lấy ánh mắt chuyển đến trên người Khương Vãn và Tưởng Ngư mà đánh giá. Tưởng Ngư bị nhìn đến thân thể không tự chủ được mà run lên, nước mắt rơi xuống không ngừng. Khương Vãn cũng cụp mi mắt xuống hai tay ôm lấy bản thân làm bộ dáng run sợ. Tưởng Ngư là người bị hô giá đầu tiên.

" Ba vạn tám, nữ nhân này nhìn rất gầy." Một tên nam nhân tầm ba mươi tuổi trợn tròn mắt giơ tay lên hô giá.

Bên cạnh một nam nhân da ngăm đen răng vàng mở miệng nói tiếp :" Lâm đại à, ngươi nên quay trở về đi, nữ nhân này là của ta."

Trong phòng bắt đầu tiếng to tiếng nhỏ một hồi lại kéo giá lên đến sáu vạn. Đối với số nữ nhân ít ỏi ở đây , thêm hai ba vạn làm hồi môn cũng không có tính là thiệt. Hơn nữa ánh mắt bọn chúng đều dán chặt lên người Khương Vãn, nàng bộ dáng đẹp mắt, tuổi lại còn nhỏ khá giống với những đại tiểu thư khuê các khiến cho tâm tư của đám người trỗi dậy thèm khát muốn thưởng thức.

Bọn họ tự tin có thể khóa Khương Vãn ở trong thôn khiến này, khiến cô trở thành một phần ở trong đó.

" Bốn vạn."

" Năm vạn."

" Năm vạn năm."

Tưởng Ngư khóc đến thê thảm bị người bỏ trong bao mang đi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn đến lại đối diện với ánh mắt tràn đầy tĩnh mịch của Khương Vãn. Phụ nữ sau khi bị lừa bán chỉ có thể nói là một chữ "thảm", bị cưỡng bức sinh ra đứa con của kẻ thù, thời gian đau khổ lại kéo dài không ngớt. Khương Vãn xuyên ánh mắt qua l*иg sắt kiên định nhìn nàng , bên tai Tưởng Ngư âm thanh như phải nhạt chỉ chú tâm duy nhất một đạo ánh mắt tự tin ấy, rằng các cô có thể thoát khỏi nơi này. Càng nghĩ Tưởng Ngư càng thấy đúng, thay vì cứ khóc lóc tỉ tê thì chi bằng nghĩ cách chạy trốn.

Hết thảy sự tình chỉ diễn ra trong chớp mắt, đám người kia căn bản không chú ý động tĩnh nhỏ bên này. Kích động một hồi giá của Khương Vãn đã lên đến chín vạn. Cái giá này là giọng của một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc áo quang côn, gương mặt có vài nếp nhăn, dáng người thấp bé nhưng có phần rắn chắc lên tiếng. Lão dừng ánh mắt nóng rực trên người Khương Vãn. Bị nhìn đến cô tỏ vẻ bản thân vô cùng sợ hãi lẫn run sợ mà ôm lấy thân thể của mình nép vào trong góc.

[ Mong ký chủ tiếp nhận tân nhiệm vụ: " Sắm vai bạch nguyệt quang kiên cường bất khuất cắn lưỡi tự sát, nhiệm vụ thành công thưởng hai điểm thưởng ."]

Giọng của lão thấp bé cũng truyền đến nói :"Lần này cư nhiên lại là một cái người què." Hai đạo âm thanh của hệ thống lẫn lão già này cơ bản vang lên cùng một lúc, Khương Vãn lâm vào suy nghĩ cơ hồ không rảnh để ý đến chuyện này.

" Chỉ một cái nữ nhân què cũng lên đến chín vạn" lão nói tiếp, suy cho cùng đối với nữ nhân mua về nhà là phải làm việc không khác biệt mấy so với mua một con trâu mua mua một con bò. Nhưng đây lại là cái người bị què chỉ có thể mua về dưỡng chứ chẳng làm nổi việc gì. Lão còn định mở miệng nói thêm câu nữa thì nữ trung niên ở một bên liền nói:" Này chẳng phải tốt cho ngươi sao, nhà ngươi chỉ mình ngươi với mẹ già, vạn nhất nàng ấy chạy mất làm thì sao. Ngươi yên tâm cái chân đó ngươi chỉ cần nhờ lão trung y trong thôn trị một cái cũng có thể đi lại làm việc."

Tính nói thêm mấy câu để ép giá xuống lại bị cái liếc mắt của tên cao to nhìn đến nên chỉ đành ngậm miệng không dám nói thêm câu nào nữa.

Sau khi thương lượng xong, lão thấp bé liền tìm một cái bao bỏ Khương Vãn vào khiêng đi, tránh cho bọn họ tìm được phương hướng, nhớ được tuyến đường mà bỏ chạy. Khương Vãn bị khiêng đi hơn nửa giờ bèn nghe thấy âm thanh bên ngoài của người mua Tưởng Ngư, cơ hồ vì còn dắt theo mẹ nên tự nhiên đi cũng chậm hơn nên bọn họ mới đuổi kịp. Hai người nói chuyện phiếm quyết định tối nay động phòng, sớm ngày mang thai đứa nhỏ.

Trong bao ánh mắt Khương Vãn tràn đầy ánh sáng lạnh. Ha, còn tưởng đến động phòng sinh con, tối nay chắc chắn cho các ngươi đoạn tự tuyệt tôn. Lại qua mười phút, Khương Vãn bị người ném bịch xuống đất, mở bao ra.

Lọt vào tầm mắt là bức tường đất, bên cạnh là phán gỗ, cô bị kéo lên giường trói gô lại. Có lẽ nghĩ cái chân này của cô bị gãy không chạy nổi nên mới không bị trói lại. Từ đầu tới cuối Khương Vãn đều biểu hiện bộ dáng sợ hãi cùng phản kháng đối với mọi thứ. Quay qua một lúc hết bái thiên địa lại tới ăn cơm, tên kia liền đi vào phòng chứa Khương Vãn.

Nhìn Khương Vãn trên giường hắn trưng bộ mặt vô cùng biếи ŧɦái nhìm chằm chằm vào cô, tay chân nhanh chóng cỡ bỏ quần áo trên người cười hắc hắc nói:" Ha, ha, chỉ cần qua đêm nay ngươi sẽ là người phụ nữ của ta, chỉ cần cố gắng sinh cho ta một đứa con trai, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi." Miệng thì nói lời từ bi dụ dỗ nhưng ánh mắt lại mang nặng sự da^ʍ tà xen lẫn nước miếng đang chảy rãi lại đang bán đứng hắn. Nhìn đến không thể cưỡng lại bèn bổ người nhào tới Khương Vãn .