Xuyên Nhanh: Ai Dạy Ngươi Làm Vậy Nhân Vật Phản Diện

Chương 2: Bạch Nguyệt Quang Nữ Phụ 2

Khương Vãn bị nhốt ở trong l*иg sắt , quanh mũi mùi hôi tanh hôi thúi thi nhau mà xộc lên mũi khiếm cô kém chút nữa là ói ra toàn bộ những gì trong bụng. Có lẽ bị đánh gãy một chân nên trên cổ không bị người ta xích lại , đối phương chỉ khóa cửa l*иg sắt lại, rồi tắt đèn đi ra.

Khương Vãn mở to đôi mắt nương nhờ ánh sáng nơi cửa sổ mà nhìn đến hoàn cảnh xung quanh. Không nhìn thì thôi nhìn đến một cái cả khuôn mặt đều lạnh băng. Ở đây có năm người, hai tiểu hài tử và ba người con gái tầm hai mươi tuổi.Bọn họ đều ôm chặt thân thể mà sưởi ấm trên người loang lộ vết bầm tím, có thế thấy hàng ngày bị đánh đập không ít.

Nhìn bọn họ cô cũng biết là bản thân xuyên đến hoàn cảnh bị bắt cóc lừa bán. Khương Vãn vừa vào đã kinh động bọn họ chờ đám người kia đi mới dám trố mắt nhìn nàng. Nàng không có giới thiệu bản thân với bọn hắn mà là yên lặng đánh giá xung quanh. Cửa làm bằng thép chất lượng vô cùng tốt, bức tường bốn phía vô cùng cao, lại còn lởm chởm mảnh vỡ thủy tinh, đến cái khoảng không của cửa sổ cũng vô cùng nhỏ.

Phòng ở cách âm cũng khá tốt , tuy vậy nhưng cô vẫn nghe lén một số chuyện. Quan sát từ nãy giờ cô biết được hiện tại bên ngoài có một người đang canh gác, l*иg giam này có tới tận ba cái ổ khóa. Hơn nữa hiện tại bản thân cô cũng đang bị gãy chân nên xác xuất chạy được là rất thấp.

[ Xin chào ký chủ, hệ thống 1571 đã buộc định với ngài, từ giờ cô với nữ phụ Khương Vãn bị trói định , mời ký chủ dựa theo tình hình phát triển tốt cốt truyện.]

[ Tân nhiệm vụ : mời ký chủ sắm vai nữ phụ bạch nguyệt quang bị lừa bán, ngày mai bị thôn quang côn mua lại, phẫn uất muốn cắn lưỡi tự sát. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 2 điểm diễn xuất.]

Lúc này trong đầu Khương Vãn xuất hiện âm thanh máy móc. Khương Vãn không phải lần đâu tiên xuyên không nên mới ở trong hoàn cảnh này thập phần bình tĩnh phân tích tình huống. Nhưng lại tồn tại một cái hệ thống cũng khiến nàng lộ ra một tia kinh ngạc. Trong đầu hiện một tia sáng, cô giả vờ nghe không hiểu mà chất vấn:" Ngươi là ai, cái gì mà hệ thống nữ phụ, rồi lại hoàn thành nhiệm vụ ?".

Một cái hệ thống cũng thập phần kỳ quái còn liên quan đến nhiệm vụ. Cô phải cẩn thăm dò lai lịch của nó, nếu là một loại phương pháp kỳ bí tẩy não thì cũng thật đáng lo. Căn cứ theo lời hệ thống nói thì đây là thế giới tiểu thuyết, mỗi việc đều diễn ra theo kịch bản, nguyên lai nữ phụ lại không tiếp nhận số phận. Dẫn đến tình tiết câu chuyện không thể phát sinh, tiểu thế giới có nguy cơ sụp đổ.

Vì tìm người thay thế chúng nó tìm kiếm và buộc định những người sắp chết để làm nhiệm vụ phát triển tiểu thể giới, tích góp đủ điểm thì có thể đổi lấy một cơ hội quay về thế giới ban đầu. " Cho nên ta là người bị trói định." giọng nói thanh lãnh của Khương Vãn vang lên trong đầu. Tưởng rằng nó là một cái hệ thống tốt bụng cứu vớt sinh mạng, nào ngờ cũng giống với bọn buôn người ngoài kia cùng một dạng nắm giữ sinh mệnh và tự do để chi phối người khác.

Chỉ là gieo một cái hy vọng để dụ dỗ người khác đi theo con đường mình muốn mà thôi.

[ Đúng, thỉnh ký chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ tích lũy điểm thưởng duy trì trật tự tiểu thế giới.]

Khương Vãn nghe trong đầu hệ thống một lần nữa đọc lại nhiệm vụ, cô cụp mắt, thần sắc không đổi. Hệ thống 1571 cũng không nóng lòng thúc dục, bản thân nó kinh nghiệm phong phú cứ để cho ký chủ từ từ tiếp thu dần dà cô cũng nhờ đến sự giúp đỡ của nó. Đến lúc đó lại là quan hệ hợp đôi bên có lợi, nó tin tưởng, Khương Vãn thông minh như vậy chắc chắn sẽ tiếp nhận. Đây cũng là điểm mấu chốt mà nó dùng để lựa chọn ký chủ, bọn họ sẽ tự phân tích mà không cần bản thân nó giải thích nhiều. Khương Vãn đúng là một người thông minh, nhưng không có nghĩa là cô sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của nó. Dựa theo thông tin từ hệ thống thì ngay mai tất cả mọi người bao gồm cả cô đều được đem đi bán. Chờ đợi bọn họ sẽ là thời gian cực khổ kéo dài không điểm cuối, cái hy vọng chạy trốn cũng là mộng tưởng quá xa sỉ với bọn họ.

Cũng không trách hệ thống không có bất kỳ hành vi cưỡng ép nào. Đối với hoàn cảnh hiện tại cô căn bản không có quyền lựa chọn. Khương Vãn ngồi dậy, mượn ánh sáng nơi cửa sổ nhìn đến chân của mình. Đưa tay kiểm tra vết thương, không ngờ tới càng sờ lại khiến cô ngạc nhiên. Thế mà cái chân này không có bị gãy chỉ là trật khớp mà thôi. Chỉ cần nắn cái xương trở về vị trí cũ thì cũng có thể di chuyển. Tình trạng bây giờ còn tốt hơn so với lúc nãy.

Nếu nguyên thân còn ở đây khả năng cao là nàng không biết phải làm thế nào. Nhưng bây giờ đổi lại là Khương Vãn đến từ tinh tế đã từng đấu tranh thoát ra khỏi hành tinh rác mà nói bản thân không có khả năng xử lý vết thương thì có lẽ cô sớm đã bị đào thải ở nơi đó. Bò tới l*иg sắt, để cái chân kẹp vào lỗ hổng hai thanh sắt cố định chân, miệng cắn lấy vạt áo tránh cho lúc nắn lại xương đau đến mức cắn tới lưỡi phát ra tiếng. Hít một hơi sâu, xoa nắn cái chân sau đó mượn lực bẻ một cái "Răng rắc ." Đầu lấm tấm mồ hôi lạnh đau đến mức khiến cô khẽ kêu lên một tiếng. May mắn khớp xương cơ bản về đúng vị trí cũ chỉ với một lần thao tác. Cô thả vạt áo trong miệng ra dùng suy nghĩ để thử cảm giác ở chân. Nếu là bệnh viện ở tinh tế còn phải quấn thêm một lớp cao, theo dõi thêm, nhưng ở hiện tại cô cũng chỉ có thể thử hoạt động nhẹ để thích ứng. Ngay lúc cô đang suy nghĩ thì có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm bản thân , khiến cô không khỏi phải ngẩng đầu nhìn đến.

" Tiểu muội muội, ta tên là Ôn Thục, mới tới vào hôm kia, ngươi tên gì ? " . Nữ tử lớn tuổi nhất lên tiếng giới thiệu.

Tiếp đến một đạo âm thanh khác nhìn đến cô cũng nói :" Ta gọi là Tưởng Ngư - nghĩa là con cá ngư."

Còn lại hai cái nam hài tử có lẽ bị đánh quá nhiều lần nên không giám lên tiếng , nhìn cô với ánh mắt đầy sợ hãi, giống một con mèo con bị vứt bỏ.

" Khương Vãn. " Sau khi tiếp lời, cô lại cúi đầu nhìn lại bản thân, so ra nguyên thân này vẫn còn là một thiếu mới mười lăm, mười sáu tuổi.

Ôn Thục nhìn mọi người xung quanh như có lời muốn nói hết lần này tới lần đều nuốt trở về.

Cuối cùng không thèm để ý nhìn nàng nói : " Khương Vãn, không ngờ ngươi lại có thể tự mình chữa trị chân". Khương Vãn lắc đầu, gương mặt trắng bệch hiện lên tia bất đắc dĩ trả lời :" Không phải, chân ta không có bị gãy, ta chỉ muốn nhìn một chút xem sao." Nói đoạn lại cử động chân xem xem, Ôn Thục nhìn đến, thấy vậy liền thở dài. Nói chuyện với nhau chỉ được vài câu ngắn ngủi, trong phòng lại lần nữa lâm vào khoảng tĩnh lặng.

Khương Vãn di chuyển đến góc tường thấy một cái kẹp tóc vội nhặt lên. Phòng bên cạnh, tên nam tử cao to cầm lấy điện thoại di động bắt đầu nhắn thông tin đấu giá :" Có hàng ở trong núi ra, là loại tốt, vẫn chỗ cũ và thời gian đó."

Gửi tin đi , cơ hồ không có người trả lời , cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn. Năm nay hắn muốn nhanh chóng lấy vợ sinh con, nên chỉ quan tâm đến giá cả của giao dịch. Chỉ cần bên kia nhận được thông tin thì sẽ dựa theo ước định trước đó mà đến.

Trong phòng có một người phụ nữ trung niên thấy nam từ cao to đã gửi tin, lập tức cười khanh khách nói :" Xem ra chất lượng hàng hóa lần này rất tốt, mới khiến ngươi cao hứng tới vậy." Lại nhìn đến mặt nam tử nói tiếp :" Lúc nãy chỉ nhìn thoáng qua, làn da trắng mịn ấy không khác gì quả trứng gà mới lột vỏ."

Ánh mắt hắn hướng đến khoảng trống trong sân , lại nhìn lại nữ trung niên :" Đừng làm bậy, phải khiến nàng nghe lời nếu không lúc giao ra nàng ta nhân cơ hội chạy trốn đối với chúng ta mà nói chỉ có hại không có lợi." Hắn cũng cảm thấy tiếc, nhưng suy cho cùng ở cái giới này cũng được mười năm , không bị tra tới cũng cho thấy hắn làm việc vô cùng cẩn thận. Hắn cùng hai người què kia hợp tác nhiều năm như vậy đối phương cũng chẳng biết rõ hắn chính xác ở nơi nào.

Nghe thấy lời của nam tử cao to nữ trung niên nhất thời im lặng, nàng ở giới này mấy năm lăn lộn cũng kiếm được không ít, nhưng đối với mặt hàng cao cấp này nàng vẫn thấy tiếc. Thật tiện nghi cho đám dân quê kia. Trong phòng yên tĩnh trở lại, mỗi lần ra ngoài nam tử cao to đều phải uống rượu, hôm nay cũng vậy bên cạnh hắn nữ trung niên lấy thuốc ra hút, lâu lâu lại lấy thức ăn trên bàn bỏ vào miệng. Hai người không một chút nào lo lắng đối với việc những vật phẩm phòng bên cạnh chạy trốn. Rất đơn giản vì ở đó có nhiều khóa cửa sắt lẫn người nơi này , bọn họ chạy không nổi.

Cho dù có thoát ra được nhưng ở thôn này hắn có tai mắt, chỉ cần nói bọn hắn lưu ý một chút thì đến con ruồi cũng khó thoát. Nơi này như thiên la địa võng vào thì dễ ra được thì khó. Huống chi hắn còn giấu một đòn chí mạng, đảm bảo không có chuyện thất sách.

Ở thôn này núi rừng trùng điệp, nhiều mảng lưới sông nhỏ chạy khắp núi. Duy nhất chỉ có có một con đường lớn dẫn ra bên ngoài. Nhìn thì tách biệt nhưng vật sở hữu lại vô cùng phong phú, không khác gì một quốc gia độc lập. Phương tiện di chuyển chỉ có duy nhất mấy cái chiếc xe ba bánh.

Men theo lối mòn của rừng cây, một nam hài tử mơ màng tỉnh dậy nhìn cảnh vật xa lạ trước mặt,

Hai tay ôm lấy cái đầu đang đau nhức một cách kinh khủng. Hắn lần đường đi theo bản năng tìm

đến trấn nhỏ báo tin. Sau khoảng bốn giờ khi nam hài báo báo tin, vệ sĩ lần lượt chạy tới hội họp với nam hài. Đầu hắn bị thương được vệ sĩ ôm lên đưa trở lại bệnh viện thành thị chữa trị.

Sau khi tỉnh lại, từ trong miệng cha mẹ biết được bản thân là bị bắt cóc tới nơi hẻo lánh này để tống tiền. Cha mẹ hắn đang gom tiền chuẩn bị trao đổi lại nhận được tin báo của hắn vội tìm đến. Trong đầu suy nghĩ, có lẽ hắn nhân lúc bọn buôn người không chú ý đã trốn thoát báo nguy cho họ. Nghe đến đây, hắn cảm thấy đầu óc mơ hồ có cảm giác như đã quên đi một chi tiết nào đó, nhưng khi cật lực nhớ lại đầu hắn lại đau đến mức nhe răng trợn mắt. Hắn quyết định không tìm hiểu thêm phần ký ức bị lãng quên đó nữa.