Khương Vãn không biết rốt cuộc có thứ gì đang nhìn ở phía sau lưng mình. Cảm giác có thứ gì đó đang không ngừng đánh giá, tra xét phía sau, khiến sống lưng cô không khỏi lạnh lẽo. Khương Vãn hướng đến phía sau núi rồi lại tiếp tục tiến sâu hơn vào trong. Cô chưa đi được bao xa thì cạnh đó có tiếng xe máy truyền tới dưới chân núi. Bởi vì con đường tiếp theo không thể lái xe đi nên người kia chỉ đành xuống xe, cầm lấy đèn pin tự mình leo lên tìm kiếm.
Tưởng Ngư trốn ở bụi cỏ phía sau, nhìn thấy nam nhân đang đi đến, sợ tới mức ngậm miệng thật chặt. Nam nhân cứ hướng phía trên mà đi khiến cô nàng cảm thấy không đúng, cảm giác giống như tên kia có mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Chờ tên kia đi được khoảng chừng sau vài phút khi sau đối phương rời khỏi đó, cô nàng cắn chặt răng kìm nén sợ hãi đi phía sau theo từng bước chân của tên kia. Không phải cô nàng ngốc, mà bởi vì làm như vậy sẽ an toàn hơn. Bản thân cô nàng cũng ẩn cảm giác là hắn đang tìm cô nhóc kia, bản thân đi theo khả năng có thể hội họp rồi cùng nhau trốn ra ngoài,còn hơn là một mình cô nàng tìm đường không được lại chết bơ vơ ở nơi núi rừng trùng điệp này.
Khương Vãn bên này hướng sơn mạch mà, ý định muốn đi qua ngọn núi kế tiếp. Hiện tại cô đi càng lúc càng chậm lại, vì phía bắp chân đang không ngừng truyền đến những cơn đau tê dại. Nơi đây đường dốc lại gồ ghề, người bình thường đi còn không nổi huống chi cô vẫn còn là một người què.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn như mưa, không kịp để Khương Vãn có ý định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, phía sau đã truyền đến một đoạn ánh sáng lấp lóe của đèn pin. Khương Vãn nhận thấy ra hiện tại là đang có người muốn đi qua đây. Cô vội vàng kiếm một tảng đá giấu thân mình, hướng sâu vào trong rừng trốn. Có người đã tìm được lên đây, lại còn nhanh như vậy, nếu trong chuyện này mà không có dính líu gì tới hệ thống cô căn bản không tin. Nghĩ đến cô càng nắm chặt dao cắt cỏ trong tay hơn.
Dao cắt cỏ là công cụ của nhà nông, dài khoảng bốn mươi cm, hình dáng lưỡi liềm, nếu dùng để gϊếŧ người thì vẫn có chút khó khăn. Nhưng có nó trong tay, lực phòng thủ của cô cũng tăng lên không ít. Khương Vãn ở rác tinh gϊếŧ qua không biết bao nhiêu là dã thú biến dị, không tới một ngàn thì cũng tới trăm con, nên thao tác của cô có thể nói là vô cùng thuần thục. Cho dù đối phương so với cô cường tráng hơn thì cô vẫn có khả năng gϊếŧ chết.
Khi đối phương cách Khương Vãn khoảng chừng chục thước, sắp tới ngay trên đầu Khương Vãn thì dừng lại không ngừng dùng đèn chiếu xem xung quanh. May mà cánh rừng này đủ rậm rạp, đối phương nhìn không ra cô. Nhưng bất quá hắn vẫn không đi, hẳn là lúc nãy đã nghe thấy động tĩnh. Đúng lúc này trên ngọn cây, một con sóc nhảy vọt qua tạo nên động tĩnh xào xạc, đèn pin hướng đến đảo qua đi lên phía trước chỉ để lại tiếng bước chân nhỏ truyền vào tai của Khương Vãn phía sau.
Khương Vãn luôn luôn không nhúc nhích, đến hơi thở trước sau như một đều ổn trọng. Lại qua ba phút, ánh đèn lại một lần nữa đảo qua trên đỉnh đâu Khương Vãn, cô chỉ biết đối phương thập phần cẩn thẩn, tiếng bước chân đi có nhịp sau đó tắt đèn chờ đợi. Đến khi xác nhận thực sự không có ai ra ngoài, hắn mới chính thức xoay người rời đi. Phía sau, Tưởng Ngư nhìn thấy cảnh tưởng này mà trừng lớn mắt, trong đêm đen nổi lên nước mắt sợ hãi. Kém chút nữa, chỉ kém một chút nữa thôi, không phải bản năng của cô nàng cảm thấy không đúng khi ánh đèn đột nhiên tắt mà đi ra khẳng định bản thân chỉ có thể thê thảm bị kéo về.
Trải qua chuyện này, hai người cũng không một tiếng động cho dù đã nhìn thấy đối phương đi thật xa. Lại qua thêm mười phút, bóng người lặng lặng vòng vèo đi tiếp, không biết ở trong tối lại đã đợi thêm bao lâu. Sau khi đối phương lại lần nữa cất bước, các cô mới xác định chắc chắn đối phương đã hoàn toàn rời đi.
Trong khoảng thời gian này, Khương Vãn cũng xác định được một số quy tắc của hệ thống. Tỷ như nó không thể làm ra hiên tưởng siêu nhiên trong thế giới khoa học kỹ thuật này. Lại tỷ như nó không thể trực tiếp báo tin nàng ở nơi nào mà chỉ có thể bóp méo thông tin gửi đi vị trí của cô dựa trên hình thức phải theo lẽ thường. Nếu không sẽ dẫn tới sự nghi ngờ của mọi người.
Vậy nên đối phương mới không phát hiện cô, bốn bề lại vắng lặng, dựa theo thông tin được gửi đến mà nảy sinh nghi hoặc rồi đi tìm. Còn có nó không thể nhúng tay vào thế giới lẫn đều khiển các nhân vật. Nó chỉ có thể vây khốn cô bắt cô đi theo kịch bản đã được sắp xếp. Hiện tại không phải lúc để tưởng tượng đến những chuyện này, ý định chạy trốn ra khỏi núi của cô càng lớn.
Con đường này không thể đi, Khương Vãn hướng đến sườn núi, nơi có rừng rậm có thể che phủ bóng dáng của cô. Phía sau, Tưởng Ngư thấy bóng đen của Khương Vãn rời đi, khẽ cắn môi đi theo sau. Đi được nửa giờ, Khương Vãn phát hiện có người đi phía sau, trên thực tế là cô đã sớm phát hiện, bản thân giác quan nhạy bén bằng không cũng chẳng thể phát hiện có người đuổi theo ở sau. Nguyên tưởng đối phương muốn tập kích lại không ngờ đối phương chạy tới đuổi kịp cô, bóng dáng dần dần xuất hiện cô cũng biết là ai. Hai người không nói gì, Tưởng Ngư hướng đến Khương Vãn đỡ cánh tay của cô không nói được lời nào chỉ hướng về phía trước mà đi.
Trong núi ban đêm lạnh, nhiệt độ chỉ tới mười ba mười bốn độ, đất đá ẩm ướt lại trơn trượt. Trời lại tối hai người chỉ có thể lần mò sờ soạng tìm đường đi. Khương Vãn kinh nghiệm phong phú, tránh đi những con đường vòng vèo, tránh cho không tìm thấy được quả dại lẫn nước uống. Tưởng Ngư bên này không bị thương làm cũng được nhiều việc. Hai người bù trừ cho nhau ở trong núi rừng nơi này mà di chuyển. Thời điểm nguy hiểm, các cô còn có thể gặp lợn rừng. Khương Vãn bảo hộ Tưởng Ngư phía sau, có lẽ nhận thấy được lệ khí từ phía Khương Vãn, lợn rừng quay đầu bỏ chạy. Hai người vì vậy mà tâm trạng thả lỏng xuống.
Hai người bắt đầu cách sống sinh tồn nơi hoang dã, Khương Vãn dựa theo phương pháp phán đoán dòng suối mà đi dọc hướng lên trên. Bởi vì xa xa phía dưới chính là bóng dáng của cái thôn kia. Đói thì ăn quả dại, khát thì uống nước suối. Bọn họ phần lớn dành thời gian ban đêm để chạy trốn, ban ngày Khương Vãn kiếm dây khóa chặt hai người vào cành cây trên cao đi vào giấc ngủ. Tưởng Ngư mới đầu còn không hiểu cách thức của Khương Vãn, có một lần tỉnh lại vào ban ngày cô nàng thế mà lại thấy được dấu vết bỏ lại của thôn dân bên dưới.
Ban đem những người này sẽ không dám ngủ lại nơi núi sâu này mà là trở về, thời điểm ban đêm chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất cho bọn họ. Tới ngày thứ tư, bọn họ không phát hiện thêm dấu vết nào của thôn dân nữa. Bởi vì phiến rừng này cây cối quá mức rậm rạp, thôn dân cũng có thể đi lạc không thể về. Cứ thế hai người ở trong này đi nửa non đến nửa tháng. Thời gian nửa tháng trôi nhìn hai người không khác gì ăn mày. Quần áo tả tơi bên trên còn vương lên không ít cây cỏ lại chi chít vết thương nhỏ. Đầu tóc đầy bùn đất rối tung, Khương Vãn vẫn bị què như trước vì phải đi suốt không ngừng. Các cô cũng không biết mình đã đi tới nơi nào, chỉ biết cách cái thôn kia một khoảng vô cùng xa ước chừng bảy trăm tám mươi km, này đại biểu cho các cô đã an toàn.
Khương Vãn lại không có khả năng nới lỏng cảnh giác, bởi bên người đang treo một cái hệ thống có thể tùy thờ phát tin tức của cô. Đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, trước mắt là tìm nơi để báo nguy. Rất nhanh các cô đã biết nơi này là Thanh dương trấn. Đối diện với ánh mắt tìm tòi của mọi người, Khương Vãn ra vẻ đồϊ ҍạϊ nói :
" Chúng tôi có ý định vào trong núi kiếm tiền, ngờ đâu lại khó khăn như vậy, sợ người nhà lo lắng, hiện tại đi ra muốn mượn điện thoại báo bình an cho người nhà." Nữ nhân nghe vậy gật đầu, liền tiến lên phía trước mà đi đường của mình.
Tưởng Ngư nhìn trấn nhỏ phía xa xa, chỉ cần tới trấn trên báo nguy các cô liền có thể an toàn. Tưởng Ngư trầm mặc đi theo Khương Vãn không lên tiếng hỏi vì sao nói dối, ở với nhau nửa tháng cô biết chỉ cần nghe lời cô gái nhỏ hơn mình bảy tám tuổi phía trước này thì chắc chắn là đúng.
Bên kia hai nam nhân mở xe bánh mỳ hướng đến Thanh dương trấn mà đi đến. Qua ba bốn giờ liền bọn hắn ở Thanh dương trấn được thân thích truyền tin, xưng là Thanh dương trấn phía trên nhìn thấy hai nữ nhân trách rưới, xem ra là người nơi khác, có lẽ là người bỏ trốn ở thôn kia.
Bên này Khương Vãn đang ở trấn trên, nơi này tập hợp rất nhiều người. Tuy có nhiều ánh mắt ghé xem các cô, nhưng suy cho cùng hai người ăn mặc mộc mạc, không có gì nổi bật, trên người cũng có cảm giác là người từng làm việc.
Đoàn người chật trội đi tới đi lui, Tưởng Ngư ấy vậy mà lại thấy người quen, đối phương ở bên sạp năng một tấm băng đô. Là người ngày trước cùng với cô nàng bị bắt cùng một chỗ. Tưởng Ngư theo bản năng tính mở miệng gọi, thì bị Khương Vãn bịt miệng kéo đến bên ngỏ nhỏ rồi thả ra.
Tưởng Ngư nghi hoặc nhìn đến Khương Vãn thấy cô lắc lắc đầu, cô nàng dường như thanh tỉnh hiểu ra. Làm sao mà từng cùng nhau ở một nơi bây giờ lại xuất hiện trên đường trong thôn trấn.
Khương Vãn cũng không nói gì, kéo Tưởng Ngư lên thẳng khu trưởng của trấn trong thôn trình bày. Người trong trấn còn nhường hai cô báo nguy, Khương Vãn thuyết phục bọn họ mình ở trấn chờ, bọn họ khẳng định sẽ nhân lúc đổi người. Mặc kệ là tặc hay là người nào, trước hết cứ báo nguy, mặc kệ bọn chúng có đoán đúng hay không.
Cùng với suy đoán của Khương Vãn giống nhau. Thanh dương trấn bên này xuất tiền đã nhận được tin tức rằng hai người sẽ đến, liền phái hai tên nam nhân tới nới xuất phát ở đường bên cạnh. Xe bánh mỳ dừng lại, ba người đàn ông nhìn ra, lẳng lặng chờ đợi, chỉ cần hai người các cô đến khẳng định không cho ra khỏi đại thôn.
" Hai con đàn bà thối tha, để lão tử tóm được, nhất định làm cho các cô biết đến hậu quả của việc dám chạy trốn."
" Mã Đức, đánh gãy chân của hai bọn họ, xem xem chúng làm thế nào chạy."
Một nam nhân cao lớn nhìn đến hai người nói chuyện phía trước, ánh mắt híp lại, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Bên này, nhân viên nghe xong thuyết trình cảm thấy vẫn không đáng tin, nhưng nghe giọng hai người lại khác với giọng địa phương nên đắn đo gọi cho trưởng trấn. Trưởng trấn trong phòng nhìn đến hai cái nữ nhân ăn mặc giống nhau nhìn như người điên cũng nhẫn nại mà trấn an.
Hai người thân ảnh thật sự chất vật, tóc tai rối tinh rối mù che nửa khuôn mặt, lại nhìn vết bùn lẫn vết máu trên người đúng là đủ loại hình. Khương Vãn vươn tay lộ ra gương mặt bị dính vệt máu, cầm dao cắt cỏ ném xuống, ánh mắt nhìn thẳng đối phương.
" Chúng tôi là bị lừa bán đến đây, trên người đầy vết thương, trốn khỏi thôn dân nửa tháng mới chạy được đến đây báo án, khẳng định bọn chúng cũng đang ở ngay tại trong trấn này, trong đó có một người đặc thù là......"
Khương Vãn nêu rõ đặc điểm, ý bảo Tưởng Ngư lấy giấy bút bắt đầu phác họa lại hình dáng của đối phương. Không bao lâu, một bức họa đã nằm trong tay của trưởng trấn. Cô tin tưởng cảnh sát địa phương có thể bảo hộ mình, nhưng cô lại không tin vào hệ thống có thể tùy thời vây khốn nàng. Ôn Thục cùng với đám người kia khả năng cùng một hội, chỉ sợ đã ở trên trấn này chờ người. Khương Vãn nói đi lên trấn xuất phát là để lừa hệ thống, dù gì hệ thống cũng không thể đọc được suy nghĩ của cô. Ngồi lên xe rời đi, ha, các cô trên người không có lấy một văn tiền không nói, nếu lên xe rời đi khẳng định sẽ bị bắt.
Nhưng nếu các cô được thanh tra trong trấn bảo hộ thời điểm, thì quyền chủ động liền nằm trong tay bọn họ. Trấn trưởng nhận lấy bức họa, thân là người hiểu biết cao có học vấn lớn hắn biết đối phương đại khái là đang nói thật. Ông lấy di động ra, nếu đối phương đã bị theo dõi thì hẳn là đám người kia đang ở trong trấn này. Ông gọi điện thoại xuất nhân lực đi tìm người, sau đó chụp bức ảnh phác họa gửi đi.
" Đối phương có thủ đoạn vô cùng tàn ác, bên trong lại có người, bên ngoài hẳn là có tới tận bảy tám người, chắc chắn ở cách đây không xa."
Khương Vãn chắc chắn mà bổ sung thêm. Trưởng trấn gật đầu lại phát tiếp tin bổ sung mà Khương Vãn nói. Làm xong tất cả, Khương Vãn chỉ chỉ tay lên cái bàn có nước trà cùng quả táo nói :" Hai chúng tôi nửa tháng cũng chưa ăn được một thứ gì bình thường, có thể ăn hai quả táo được không ?"
Trưởng trấn gật đầu đi đến bên cạnh hai người nhìn với vẻ mặt bất đắc dĩ. Khương Vãn cầm lấy một quả táo gặm lại đưa qua cho Tưởng Ngư một quả.
" Các cô nhìn tuổi cũng không lớn lắm, lại hành sự còn rất kín đáo." Trưởng trấn biết hai người không để ý hắn, lại chịu không ít khổ, bèn ngồi bên cạnh hòa ái nói.
Tưởng Ngư thở dài một tiếng :" Ta bây giờ vẫn còn sợ đây."
Trưởng trấn rất nhanh gọi phía dưới đang xem náo nhiệt rời đi, bản thân lại gọi một cuộc điện thoại đánh tiếng cho phía bên đồn công an liên hệ với người nhà hai người Khương Vãn Tưởng Ngư. Mấy giờ sau cảnh sát đưa Khương Vãn cùng Tưởng Ngư đi lên trấn trên. Bọn buôn người không bắt được người, đối phương quá giảo hoạt, lại nhìn đến cảnh sát đang hướng đến xe của chúng kiểm tra vội lái xe chạy đi. Cảnh sát tìm kiếm đến Ôn Thục, lại tra từ miệng Lâm gia thôn tên Khương Vãn, giải cứu hết phụ nữ và trẻ em.
Vụ án có quy mô vô cùng lớn lại mang tính nghiêm trọng, bọn họ lập tức lập nên một tổ chuyên án tiến hành điều tra, trong đó còn có không ít thông tin mất tích của phụ nữ và trẻ con ở tỉnh khác. Khương Vãn trí nhớ tốt, cô đem người kể chi tiết diện mạo để phác họa giúp cảnh sát rút bớt được không ít thời gian. Làm xong những việc đó các cô được cảnh sát đưa tới bệnh viện trong trấn điều trị, các cô luôn luôn trong tình trạng đói khát bây giờ cần truyền dịch để bổ sung năng lượng.
Khương Vãn chân cũng một lần nữa trị liệu, bó thạch cao dưỡng thương. Nằm chờ người nhà đến, thời điểm nhìn đến người thân của nguyên thân cha mẹ và anh trai tất cả ký ức lại lần nửa trỗi dậy lướt qua trong đầu.