Tiểu Nguyệt trốn ở một góc phòng, cô cuộn người lại, co ro tự ôm lấy bản thân, tự bảo vệ mình.
Cô không khóc, cũng không dám khóc, chỉ cắn chặt môi, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, lặng lẽ run rẩy, lặng lẽ chôn cất nỗi đau đớn, ngưỡng mộ đan xen đố kị ở sâu trong lòng mình.
Vì cô là ai chứ? Là Trần Tiểu Nguyệt, cô là con gái của kẻ đã gϊếŧ ba anh, là người mà anh hận nhất. Cô không có quyền lên tiếng, không có quyền than khóc hay kháng cự trong căn biệt thự này, nơi này không khác gì một cái l*иg giam giữ cô, kìm hãm cô, biến cô thành một món đồ chơi sống biết đi.
Tiếng mở cửa khẽ vang lên, tia sáng xuất hiện, người đàn ông ấy mang theo ánh sáng lẫn cơn gió lạnh lẽo bước vào.
Tiếng bước chân anh càng lúc càng đến gần, sau đó là dừng ngay trước mặt cô.
Tiểu Nguyệt không dám ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, chỉ dám lén lút nhìn chân anh, cơ thể run nhẹ, bất giác lùi về sau, nhưng cô sao lại quên mất, phía sau chính là bức tường giá buốt như băng.
Cao Nhất Thành không nói gì mà chỉ lẳng lẳng nhìn cô như vậy, là rất để tâm nhưng lại giả vờ như không quan tâm.
Yêu một người, khó để chấp nhận đến như vậy sao?
Người ta thường nói, ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng nhưng lòng mềm, nhưng con người của anh vốn dĩ không phải là như vậy, bên ngoài là hàn khí chết người, bên trong là một trái tim sắt đá, máu lạnh vô tình. Anh sẽ không nương tay, càng không tha thứ cho bấy kì kẻ nào làm tổn hại đến anh.
Nhưng đối với cô, cô là người đầu tiên khiến anh mềm lòng, cũng là người đầu tiên khiến anh khó chịu nhiều đến vậy.
Chính cô đã thức tỉnh một chút ấm áp trong con người anh, cũng chính cô là người khiến trái tim sắt đá này rung động.
Chỉ là… thù hận trong lòng anh quá sâu, mãi cũng không thể dứt ra được, mãi cũng không thể gỡ bỏ khúc mắc, cuối cùng, yêu hận đan xen, khó phân biệt được lúc nào là yêu, lúc nào là hận.
Bất tri bất giác, bàn tay anh vươn ra, chạm vào mái tóc mềm mượt của cô, giọng khẽ nói: “Đừng khóc!”
Một lúc lâu sau, Tiểu Nguyệt mới có đủ dũng khí trả lời anh, cô có hơi ngẩng đầu, không nhìn anh mà lại nhìn vào khoảng đen trước mặt, giọng non nớt vang lên bên tai anh: “Tiểu Nguyệt… không khóc. Tiểu Nguyệt… không cố ý làm phiền anh.”
Dường như anh không được tỉnh táo cho lắm, vừa nghe thấy lời này lòng đã rạo rực, cuộn lên ngọn lửa đỏ, anh siết chặt tay, môi khẽ nhếch lên trong màn đêm, cảm thấy có chút nực cười nhưng cũng là đau lòng: “Sao hả? Không cố ý làm phiền nhưng lại cố tình xuất hiện? Cô muốn chọc tức tôi sao?”
Tiểu Nguyệt không nói nữa, cô ôm chặt lấy bản thân, chặt đến nỗi tự bấu vào da thịt, cô hận không thể biến thành một con kiến, biến thành không khí, miễn sao anh không nhìn thấy cô là được. Vì cô biết rõ… cho dù cô có mói gì thì anh cũng không tin, anh sẽ cho rằng là cô đang giả vờ, đang muốn được anh chú ý đến.
Vậy nên dạo này cô thường có một ý nghĩ, nếu như anh không nhìn thấy cô thì tốt biết mấy, như vậy anh sẽ không chê cô phiền nữa, cũng sẽ không khiến anh hiểu lầm là cô có ý đồ xấu.
“Sao lại không nói chuyện? Không lẽ tôi nói đúng rồi?” Anh vẫn không ngừng châm chọc cô, đối với anh đây chỉ là những lời nói đùa cợt người khác, từ lâu đã trở thành một thói quen khó sửa, cho dù muốn nói lời tử tế cũng không nói được.
Nhưng anh lại không biết rằng, từng lời anh nói Tiểu Nguyệt đều để trong lòng, mà mỗi mỗi câu một chữ anh nói ra đều như gai nhọn đâm vào tim cô.
Tiểu Nguyệt mím chặt môi, cô sợ hãi đứng dậy, hai chân mềm nhũn, vốn dĩ muốn bỏ chạy nhưng lại ngã vào lòng anh.
Ngay giây phút đó cô đã hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng, cô nhanh chóng đứng dậy, dường như chỉ muốn chạy ra khỏi cánh cửa kia.
Thế nhưng Cao Nhất Thành lại ôm lấy eo cô, đẩy mạnh cô xuống giường: “Muốn chạy?”
Tiểu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, vừa mở mắt ra thì đã bị anh đè lên người, trong lòng hỗn loạn, không có cách nào điều khiển được lời nói thốt ra từ miệng: “Đừng mà, đừng đánh, Tiểu Nguyệt thật sự biết sai rồi!”
Trong bóng đêm, ánh mắt Nhất Thành hiện lên một tia chột dạ, anh vốn dĩ chỉ muốn doạ cô một chút, không ngờ cô lại tưởng rằng anh muốn đánh cô, cơ thể còn run rẩy kịch liệt dưới thân anh. Cô phải sợ anh đến đâu mới nghĩ rằng anh luôn muốn đánh cô chứ?
Anh thở dài, không trêu cô nữa mà nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ngủ đi!”
Tiểu Nguyệt vẫn nhắm nghiền hai mắt, cơ thể cô cứng đờ không dám nhúc nhích, cô thật sự sợ hãi, dây thần kinh căng thẳng đến mức sắp đứt ra.
Cao Nhất Thành vẫn không nói gì, cô cho cô sợ anh, anh vẫn ôm cô như vậy, dịu dàng chỉnh lại lọn tóc rối trên gương mặt cô.
Chợt, anh hắng giọng rồi lên tiếng: “Có lẽ tôi không có cảm giác với Hồ Tuyên.” Sau đó anh lại nhìn cô, cũng không nói tiếp câu sau, thần thần bí bí, không muốn để người khác hiểu rõ lòng mình. Nhưng căn bản, Tiểu Nguyệt cũng không thể hiểu được những lời mà anh nói, vì cô rất đơn giản cũng rất ngốc nghếch, nếu không sao cô có thể thích anh nhiều đến như vậy.