Vòng tay mà Tiểu Nguyệt hằng ao ước cũng chính là nỗi sợ hãi trong lòng cô, từ lâu đã có một loại cảm giác cự tuyệt, không dám đến gần.
Tiểu Nguyệt thϊếp đi trong nỗi hoảng loạn, thϊếp đi trong vòng tay ấm áp của tử thần, cho dù là đã ngủ nhưng cô lại luôn đề phòng, cảnh giác, như sợ rằng sẽ có người làm hại mình.
Nhất Thành không cố trấn an cô, anh chỉ ôm cô một cách thoải mái nhất, ủ ấm cho cơ thể gầy gò, lạnh lẽo của cô. Anh cũng không biết vì lí do gì anh lại phải vỗ về cô, lại sợ cô hiểu lầm, nó không đơn giản là xuất hiện từ lòng thương hại hay sự trắc ẩn, cũng không phức tạp như mối tơ vò trong lòng anh, bất tri bất giác, vô duyên vô cớ nhưng mục đích rõ ràng, không thể chối cải đó chính là, anh không muốn làm tổn thương cô gái nhỏ này thêm nữa.
Thời gian cố thể làm thay đổi một người cũng có thể cảm hoá một người, một năm nay anh không cho rằng Tiểu Nguyệt quan trọng, vậy mà khi Hồ Tuyên xuất hiện anh lại nhận ra rằng cô đã trở thành một thói quen của anh mà bất kì ai cũng không thể thay thế.
Nhưng mà… bắt đầu từ khi nào chứ? Sao ngay cả bản thân anh cũng không thể phát giác ra điều này?
…
Khi bóng tối qua đi ánh sáng lại xuất hiện, chiếu rọi qua từng khe lá, thắp sáng cả một căn phòng, mang hơi ấm đến địa ngục u tối. Hàng mi của Tiểu Nguyệt khẽ lay động, chầm chầm mở mắt, từ mơ hồ đến hốt hoảng, cô không ngờ anh vẫn còn ở đây, còn ôm cô cả một buổi tối vẫn chưa từng buông ra.
Trái tim cô đập rất nhanh nhưng bản thân căn bản không có cách nào vui nổi, cô không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, rõ ràng… cô chính là người mà anh ghét nhất trên đời này.
Tiểu Nguyệt không dám cục cựa, lẳng lặng cảm nhận một chút mùi hương nam tính từ trên người anh, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô có thể đến gần anh như vậy, ở bên anh lâu đến như vậy, khoảng khắc hiếm hoi này… vừa quý giá lại vừa khiến người khác phải run sợ, bất an.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, to gan muốn chạm vào gương mặt góc cạnh ấy, chỉ một lần này thôi, nếu không, e là mãi mãi cô cũng không còn cơ hội này.
Bàn tay cô run run giữa không trung, căng thẳng đến nín thở, cơ mặt không có cách nào thả lỏng.
Nhưng khi cô vừa chạm vào bờ má anh, cảm nhận được cảm giác nhột nhột do râu hàm mọc lên lia chia đem lại thì anh đã choàng mở mắt.
Tiểu Nguyệt bị đôi mắt tràn ngập hàn khí đó nhìn phải, cả người như bị đóng băng, cô vội vàng rút tay lại, vô thức lùi về sau, hơi thở hỗn loạn.
Cao Nhất Thành hơi cau mày, anh nhanh chóng ngồi dậy, nắm chặt lấy cánh tay cô: “Cô định lùi đến khi nào? Muốn bị ngã sao?”
Tiểu Nguyệt đã lùi đến mép giường, nếu anh không ngăn lại cô chắc chắn sẽ tiếp tục lùi về phía sau.
Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của anh, bờ vai gầy khẽ run lên, cô lại một lần nữa bị giọng nói trầm thấp của anh doạ sợ, không dám cử động lung tung.
“Đừng xuống ngày xụ mặt xuống với tôi, cô không thấy chán nhưng tôi đã nhìn đến phát chán rồi.” Anh kéo cô vào trong, cọc cằn nói vài câu rồi khoan thai bước xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Lời nói của anh chính là đòn trí mạng đánh bại nội tâm cô, khiến cô sụp đổ, rơi vào hỗn độn.
Nhưng có điều lần này anh thật sự không có ác ý hay muốn mắng chửi cô, anh chỉ ghét cô ở hiện tại, muốn tìm lại cô của ngày trước, nụ cười hồn nhiên lẫn đôi mắt sáng trong không vướng bụi trần. Nói trắng ra, anh cảm thấy vô cùng khó chịu khi cô cứ sợ anh như vậy, mặc dù đây là điều anh từng mong muốn.
…
Trở về phòng, anh nhìn thấy Hồ Tuyên đang nằm trên giường của mình, quần áo không chỉnh tề, để lộ da thịt, thế mà anh lại xem cô ta như vô hình, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, Cao Nhất Thành bước ra, khi này anh đã trở lại là một Cao tổng cao cao tại thượng, chuẩn bị đến công ti.
Hồ Tuyên không cam tâm khi bị Nhất Thành coi là không khí, cô ta lớn giọng: “Cao Nhất Thành, anh không được đi!”
Anh khơi khựng lại nhưng vẫn ngẩng cao đầu hướng về phía trước, không nhìn cô ta dù chỉ một giây.
Cô ta nhận ra sự lạnh lùng lẫn chán ghét từ ánh mắt cao lãnh của anh, cô ta nhanh chóng hạ giọng, chấp nhận xuống nước để van nài.
Hồ Tuyên chật vật bước xuống giường, loạng choạng như vẫn còn hơi men, dịu dàng ôm lấy anh từ phía sau: “Nhất Thành, em thật sự rất yêu anh, đừng rời xa em, được không?”
Anh gỡ bỏ vòng tay của cô ta ra, giọng trầm thấp: “Tôi phải đến công ti, em ngoan ngoãn ở lại đây đi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa.”
“Em gây rắc rối?” Cô ta bước đến trước mặt anh, hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt kiều diễm: “Cao Nhất Thành, sao hả? Lúc đầu là ai nói muốn bảo vệ em, cần em? Bây giờ anh nhận ra trái tim mình rồi nên muốn trở mặt sao? Anh yêu cô ta, đúng không?”
“Câm miệng!” Hai mày anh nhíu chặt thành một đường, cố gắng kiềm chế sự nóng giận.
“Em không sai, tại sao em lại không được nói? Hay là ngay cả bản thân anh cũng không chấp nhận được việc mình đã yêu con gái của kẻ thù, sa đoạ đến mức muốn chiếm lấy cô ta làm của riêng không cho ai chạm vào?” Cô ta hét lớn, đã đến nước này cô ta cũng không muốn nhịn, không muốn giả vờ mềm yếu nữa.
“Hồ Tuyên, em…!!!” Anh thẹn quá hóa giận, bàn tay rắc rối giơ lên cao.
“Đánh! Anh đánh đi! Anh tức giận như vậy chứng tỏ là em không nói sai, phải không?” Cô ta nghênh mặt, ngang nhiên thách thức anh.
Rất nhanh, cơn nóng giận của anh đã được làm dịu xuống, anh nhẹ nhàng chạm lên gương mặt mềm mại không tì vết của ta, quai hàm cắn chặt: “Hồ Tuyên, tôi biết em cảm thấy khó chịu, lần này xem như là tôi sai, tôi không trách em. Nhưng nếu sau này em còn nói những lời này nữa, tôi không biết mình sẽ làm gì với em đâu.”
“Rầm!”
Cánh cửa đóng sập lại, Hồ Tuyên tức giận ném vỡ chiếc đèn ngủ, ánh mắt hằn lên chỉ máu: “Nếu anh đã không dám thừa nhận, vậy được, tôi nhất định sẽ hủy hoại cô ta.”