Tối hôm đó, Hồ Tuyên trở về với dáng vẻ say xỉn, trên người nồng nặc mùi rượu.
Hồ Tuyên mở cửa, loạng choạng bước vào, nhìn thấy Cao Nhất Thành, trên môi cô ta khẽ nở nụ cười, đôi mắt ngấn lệ, ủ rũ, buồn bã.
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Anh trầm mặc, hai mày hơi cau lại, nhanh chóng bước đến đỡ lấy cô ta.
Cô ta không đứng vững, mỏng manh như nhành liễu mà ngã vào lòng anh cười khanh khách tự giễu, vừa bất cần lại vừa đáng thương: “Anh đoán xem?”
Dáng vẻ mềm yếu của cô ta chính là nhược điểm của mọi nam nhân, lại cộng thêm đôi mắt đau đớn đó, làm sao anh có thể nỡ làm tổn thương cô ta?
Anh không đẩy cô ta ra nhưng cơ thể cũng bất động, khẽ giọng nói: “Tôi đưa em lên lầu.”
Hồ Tuyên lắc đầu, bàn tay thon thả chạm vào bờ môi anh: “Nhất Thành, em cảm thấy buồn lắm, anh an ủi em đi có được không?”
“Hồ Tuyên, em đừng như vậy.” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô ta, không cho cô ta đυ.ng chạm lung tung, dường như trong giọng nói có chút không thoải mái.
“Em đừng như vậy? Tại sao chứ? Tại sao anh luôn muốn từ chối em?” Cô ta chậm rãi tiến lên phía trước, dồn Nhất Thành vào đường cùng, bờ môi mím lại, ánh mắt nhu tình rơi lệ khiến cho người ta không dám nặng lời: “Anh biết rõ em muốn gì tại sao anh lại luôn khước từ? Nhất Thành, em thật sự rất yêu anh, đừng đối xử với em như vậy, có được không?”
Cô ta tiến lên một bước anh liền lùi lại một bước, cuối cùng anh bị cô ta đẩy ngã xuống sofa, bị cô ta đè lên người, da thịt tiếp xúc với nhau, vô cùng ám muội.
“Chi bằng hôm nay… hãy đến bên em đi! Anh muốn bao nhiêu em cũng có thể đáp ứng anh.” Cô ta chạm vào hầu kết của anh, từ từ di chuyển xuống phía dưới, ngón tay lướt nhẹ trên da thịt, ý đồ muốn cởi dây buột áo choàng ngủ của anh ra, cô ta yểu điệu, giọng nói như làn gió mang theo cơn say đắm đê mê: “Nhất Thành, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cơ thể này của em… từ giây phút này đã thuộc về anh, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.”
Cao Nhất Thành ngoảnh mặt đi, anh không nhìn nổi nữa, bàn tay gân guốc siết chặt lấy cánh tay của cô ta, giọng hằn học mang theo sự gấp gáp gần như là ghét bỏ: “Đủ rồi!”
Hồ Tuyên vùng vẫy, gương mặt bất đầu lộ ra sự mất kiên nhẫn, cô ta không muốn tiếp tục chờ nữa, cô ta muốn mượn cơn say này để làm càng, để quyến rũ con ác quỷ tận sâu bên trong anh, cô ta không tin, anh thật sự là loại đàn ông cấm dục, một chút lung lay cũng không có.
“Không đủ!” Cô ta nắm lấy cổ áo anh, bất chấp gặm lấy đôi môi đang khép chặt kia, một chút phản ứng cũng không thấy đâu.
Trong lúc cả hai đang giằng co, có một tiếng bước chân khẽ vang lên rồi chợt dừng lại, cô gái nhỏ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cơ thể run lên bần bật, loạng choạng lùi về sau vài bước, kinh hãi bịt chặt miệng không dám phát ra âm thanh nghẹn ngào, vội vàng chạy lên lầu.
“Tiểu Nguyệt?” Trái tim anh không còn cứng rắn như lúc nãy nữa, bỗng nhiên lại gào lên đau đớn, anh không nhân nhượng mà đẩu cô ta ra, nhanh chóng đứng dậy muốn đuổi theo cô.
“Đứng lại đó, Cao Nhất Thành anh không được đi!” Cô ta hét lên,trên gương mặt hiện rõ sự tức tối.
“Hồ Tuyên, em say rồi.” Anh không hề quay đầu lại nhìn cô ta, hai tay siết chặt, nhưng vừa bước lên một bước thì anh đã bị lời nói của cô ta ngăn lại, cơ thể cứng đờ.
Cô ta nói: “Cao Nhất Thành, anh thích cô ta sao? Anh thích Trần Tiểu Nguyệt rồi?”
Anh không phát hiện ra rằng hai tay anh đang run nhẹ, anh nuốt nước bọt, hắn giọng rồi mới dám cất lời: “Tôi không có, em nghĩ nhiều rồi.”
“Nghĩ nhiều sao? Là em nghĩ nhiều hay là bản thân anh đang trốn tránh không muốn cho người khác biết?” Cô ta bước đến gần anh hơn, giọng nói nghiêm nghị nhất định phải làm rõ việc này: “Được, nếu anh không thích cô ta vậy anh nói cho em biết, tại sao anh lại quan tâm cô ta như vậy? Rõ ràng anh nói muốn cho em một danh phận nhưng tại sao anh lại khăng khăng không chịu ly hôn? Cao Nhất Thành, rốt cuộc anh đang muốn làm gì, anh đang trêu đùa em sao?”. Thử 𝘁hách 𝘁ì𝓶 𝘁rang gốc, géc gô ++ 𝘁ru𝓶𝘁ru𝓎e n﹒Vn ++
“Tôi có thể thích bất kì người phụ nữ nào nhưng chắc chắn không phải là Trần Tiểu Nguyệt. Em đừng vô lí như vậy nữa, tôi không muốn cãi nhau với em.” Anh vẫn cứng họng không chịu thừa nhận, hoặc có thể là anh vẫn chưa có cách nào chấp nhận với việc bản thân đã yêu con gái của kẻ thù, yêu một người mà anh ghét cay ghét đắng.
“Vậy anh hãy nhìn thẳng vào mắt em mà nói, anh không yêu cô ta, anh dám không?” Cô ta trợn trừng, không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, người đàn ông này, chỉ có thể là của cô, cô ta không cho phép bất kì người phụ nữ nào bước vào trái tim anh.
“Tôi không việc gì phải nghe theo lời em, muốn tin hay không thì tùy.” Anh lạnh giọng, nhất quyết không nhún nhường cũng nhất quyết không thừa nhận, một mạch bước lên lầu như đang chạy trốn sự thật, chạy trốn sự khó chịu của bản thân.
“Cao Nhất Thành!!!” Cô ta hét lên, ánh mắt hừng hực lửa hận, cô ra không cam tâm, rõ ràng người chiến thắng định sẵn đã là cô ta, cái danh Cao phu nhân cũng là của cô ta, vậy mà bây giờ trong mắt anh cô ta còn không bằng một con nhỏ bệnh tật, đầu óc khù khờ như một đứa trẻ. Sao lại có chuyện nực cười đến vậy xảy ra cơ chứ?