Tiểu Nguyệt cũng không biết cô đã ngủ thϊếp từ khi nào, còn ngủ say cho đến tận xế chiều mới tỉnh lại.
Tiểu Nguyệt dáo dác nhìn xung quanh, nhưng trong căn phòng lúc này vô cùng trống vắng, chỉ có một mình cô, cảm giác lạc lõng ùa đến làm cho cô gái nhỏ sợ hãi.
Từ nhỏ Tiểu Nguyệt đã sợ phải ở một mình, bây giờ vẫn vậy nhưng có lẽ nỗi sợ này ngày một tăng chứ không hề giảm đi một chút nào.
Cô chậm rãi bước xuống giường, mở cửa đi chân trần xuống lầu, tay ôm theo con gấu bông cũ kĩ như đang bám víu vào chỗ dựa tinh thần duy nhất mà cô có được.
Tiểu Nguyệt nhỏ giọng gọi: “Mẫn Nhi! Mẫn Nhi ơi!”
Chợt, người đàn ông lạnh lùng ấy từ đâu xuất hiện đứng ngay trước mặt cô, bóng hình anh như một táng cây lớn che khuất đi ánh sáng, khiến Tiểu Nguyệt vốn dĩ mỏng manh lại càng thêm nhỏ bé.
“Em ấy có chuyện gấp nên đã đi rồi.” Anh lạnh giọng sau đó trông thấy bàn chân trần của cô, mày hơi cau lại: “Đúng là phiền phức, cô không biết đi dép vào à? Không có ai thương xót cho cô đâu.”
Anh lấy một đôi dép, vừa cúi người xuống định mang vào cho cô thì cô đã sợ hãi lùi về sau, vội vàng muốn chạy trốn.
Nhưng có vẻ như vì quá căng thẳng nên bước chân của cô không được vững, mất thăng bằng ngã về phía trước.
Ngay lúc đó, Cao Nhất Thành đã vươn tay ra ôm kịp lấy eo cô, anh gằn giọng quát cũng không biết có phải là đang lo lắng cho cô không: “Cô lại muốn làm gì đây?”
Tay Tiểu Nguyệt siết chặt con gấu bông, đôi vai gầy bất chợt run lên, môi mím chặt, cô cúi đầu không dám quay lại nhìn anh.
Giọng nói của cô nhỏ nhặt như đang sợ rằng bản thân lại nói sai gì đó khiến anh tức giận, bờ mi khẽ run: “Em… em không dám như vậy nữa, em… em không nên bị bệnh.”
Hai hàng chân mày anh càng lúc càng nhíu chặt lại thành một đường, anh không hiểu là cô đang nói cái quái gì cả, anh không hề trách cô bị bệnh vậy mà cô lại cho rằng bản thân bị bệnh chính là lỗi của cô, là cô đã gây phiền phức cho anh, khiến anh khó chịu, khiến anh không vui.
“Cô bị điên à? Bớt nói những lời nhảm nhí như vậy đi!” Anh tức giận, đăm chiêu nhìn bóng lưng run rẩy đang quay về phía anh, nhỏ nhắn lại yếu ớt, dường như một ngọn gió cũng có thể làm cô ngã.
“Em… em xin lỗi!” Nói xong, cô liền nhấc chân muốn chạy lên lầu, không ngờ Nhất Thành lại kéo cô về phía mình, xoay người cô lại, vác cô lên vai một cách nhẹ nhàng.
“Á… Tiểu Nguyệt không dám nữa, đừng đánh Tiểu Nguyệt có được không? Đừng đánh Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thật sự biết sai rồi… hức…” Cô hoảng hốt, hoàn toàn mất đi kiểm soát, tay chân quơ loạn xạ, giọng nói mang theo chút sợ sệt, nghèn nghẹn.
Cao Nhất Thành cũng không hiểu rõ bản thân mình đang muốn làm gì, anh mất kiên nhẫn gằn giọng: “Không muốn chết thì im lặng cho tôi!!!”
Tiểu Nguyệt cắn chặt môi dưới, cơ thể run lên bần bật, đôi mắt đỏ hoe như sắp không giữ được nước mắt. Cô thật sự đang rất… hoảng sợ.
Cao Nhất Thành đưa cô trở về phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Tiểu Nguyệt tưởng rằng anh sẽ vung tay đánh cô nên hai mắt cô nhắm nghiền, cơ thể co ro như đang tự bảo vệ bản thân.
Không ngờ, anh lại thở dài, dùng lực đè cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô: “Nằm yên ở đây cho tôi, nếu cô dám bước chân xuống giường tôi sẽ chặt chân cô.”
Tiểu Nguyệt len lén mở mắt, cơ thể bất động, hai tay bấu chặt vào ga giường, lén lút nuốt nước bọt.
Cô gái nhỏ lấy hết dũng khí còn sót lại mà lên tiếng, chữ có chữ không, vô cùng khó nghe: “Tại sao… anh chỉ dịu dàng… dịu dàng với chị gái xấu xa? Còn hôn chị ấy? Tiểu Nguyệt… tại sao Tiểu Nguyệt… thì lại bị mắng, bị ghét?”
“Cô cảm thấy ganh tị?” Anh trầm giọng, cũng không hiểu vì sao lại hỏi một câu vô nghĩa như vậy.
“Ganh tị… là gì? Là ngưỡng mộ sao? Vậy thì… Tiểu Nguyệt thật sự cảm thấy rất ganh tị, ganh tị với chị gái xấu xa, Tiểu Nguyệt cũng muốn xinh đẹp như chị ấy, được… anh yêu thương giống như vậy.” Giọng cô nhỏ dần, dường như không còn chút sức lực nào: “Nhưng chị ấy không phải người tốt, chị ấy là mụ phù thủy độc ác, rất đáng sợ, rất rất đáng sợ.”
“Đừng nói nữa, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, tôi sẽ ở đây với cô.” Anh vươn tay ra định chỉnh lại mái tóc rối trên trán cô nhưng cô lại nhìn anh bằng đôi mắt đầy cảnh giác và non nớt như một đứa trẻ đề phòng người lạ, cuối cùng, anh chỉ đành rút tay lại, khẽ nói: “Tôi sẽ không đánh cô, không cần phải sợ sệt như vậy.”
“Nhưng… chạm vào sẽ bị bẩn, Tiểu Nguyệt… bẩn lắm!” Cô không nhìn anh, thản nhiên nói ra nhưng lời này.
Cao Nhất Thành nghe xong chỉ biết cười trừ, vì chính anh là người đã gieo rắc vào đầu cô những suy nghĩ này, chính anh là người đã nói cô là một kẻ bẩn thỉu, là nghiệt chủng khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Vậy thì bây giờ anh khó chịu cái gì chứ? Đây không phải là đúng ý anh rồi sao?