Trong nguyên tác, cho dù bị Tôn Lan Thục và nguyên chủ ngược đãi, Hạ Sanh ngoài việc khóc thút thít, thì chưa bao giờ có lúc nào cảm xúc quá khích.
Ngay cả khi bộ mặt thật của Tôn Lan Thục và nguyên chủ bị vạch trần, Hạ Minh Trầm thành tâm muốn bù đắp, Hạ Sanh cũng không hề trút giận lên Hạ Minh Trầm, hay có ý định trả thù Tôn Lan Thục, nhưng hiện tại, Hạ Sanh lại làm ra hành động mà trong nguyên tác chưa từng viết tới.
Là vì cậu, Hạ Sanh mới phản kháng Tôn Lan Thục sao?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Hạ Sanh bị Tôn Lan Thục bắt nạt đủ điều cũng không dám phản kháng, vậy mà lại vì cậu mà sẵn sàng phản kháng Tôn Lan Thục.
Kỷ Liễm vô cùng kinh ngạc, trái tim đã lâu không gợn sóng bỗng dưng dâng lên từng đợt gợn sóng, cậu lập tức xác định được cảm xúc đột nhiên dâng lên trong lòng lúc này là gì.
Là sự cảm động khi được người khác kiên định bảo vệ.
Kỷ Liễm hé mở đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, thở ra một hơi dài đè nén bấy lâu nay, cùng lúc đó là sự chua xót dâng lên trong lòng, theo hơi thở của cậu, trực tiếp xộc thẳng lên mặt.
Cậu không muốn khóc, chỉ là cơ thể này quá yếu đuối, mới sinh ra thứ không phù hợp với cậu như vậy.
Chú khủng long nhỏ màu xanh lá cây lấy thân hình gầy yếu che chắn trước mặt cậu, rõ ràng là thấp hơn cậu một nửa, nhưng bóng lưng nhìn từ phía sau lại cao lớn vững chãi như núi.
“Mày có biết tại sao nó đột nhiên đối xử tốt với mày như vậy không? Bởi vì nó là đứa con hoang, muốn lấy lòng mày mới nịnh nọt mày, mày tưởng nó thật lòng đối xử tốt với mày sao?”
“Nó chỉ vì tiền của ba mày, vì muốn cướp quyền thừa kế của mày, đợi đến khi mày ngốc nghếch giao hết mọi thứ cho nó, nó sẽ lập tức đá mày đi, mày thật sự tưởng nó là thứ tốt đẹp gì sao!”
Ba nhỏ mới không làm như vậy đâu!
Hạ Sanh nghẹn ngào không nói nên lời, trong lòng bé không ngừng phản bác, hận không thể lấy một cái loa phóng thanh nhét vào trong người mình, để loa phóng thanh thay bé phản bác lại lời Tôn Lan Thục.
Có lẽ bé không thông minh bằng những đứa trẻ khác, nhưng bé có thể cảm nhận được, ba nhỏ lần này là thật lòng đối xử tốt với bé.
Chỉ cần bé không chạm vào công tắc trên người ba nhỏ, bé có thể mãi mãi có được người ba nhỏ dịu dàng như vậy.
Ba nhỏ mới không phải người xấu!
“Dì… Dì đi đi, cháu không cần dì ở lại nhà chúng cháu nữa, dì… Dì là người xấu…”
Hạ Sanh lắp bắp nói, cơ thể nhỏ bé không ngừng va vào người Tôn Lan Thục, lúc này bé rất muốn hóa thành một chú khủng long nhỏ dũng mãnh, có thể có vô hạn sức mạnh đẩy Tôn Lan Thục ra khỏi cửa, không cho người dì xấu xa này vào nhà.
Đây là nhà của bé, chỉ có ba và ba nhỏ mà bé thích mới được vào.
“Tên điên Kỷ Liễm này chỉ đối xử tốt với mày có mấy ngày mà mày đã bênh vực nó như vậy rồi, vậy tao là cái thá gì, tao chăm sóc mày bấy lâu nay, mày đối xử với tao như vậy đấy à? Tao đối xử với mày còn chưa đủ tốt sao?”
Tôn Lan Thục thật ra không phải là đang tranh giành tình cảm với Kỷ Liễm, chỉ là bị sự phản kháng của Hạ Sanh chọc giận đến mức đầu óc nóng lên, bà ta giơ chân lên định đá vào người Hạ Sanh, nhưng chân vừa đưa ra đã bị người ta chặn lại, Hạ Sanh trước mặt bị Kỷ Liễm ôm chặt vào lòng, bà ta mất đà, ngã phịch xuống đất.