Tôn Lan Thục ôm lấy cái mông đau điếng, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, vẫn cố chấp uy hϊếp: “Hai người cứ chờ đấy, Hạ Minh Trầm nhất định sẽ giúp tao đòi lại công bằng, chờ anh ta về, xem anh ta xử lý hai người như thế nào…”
“Bà muốn đòi lại công bằng như thế nào?” Giọng nói lạnh lùng theo gió lạnh bay vào gara, Tôn Lan Thục trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện bên ngoài gara.
Người đàn ông cao lớn, không mặc bộ vest chỉnh tề đặc trưng, mà là mặc một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái, giống như vừa chạy bộ từ bên ngoài về.
Tại sao Hạ Minh Trầm lại ở đây?
Sao cách ăn mặc của Hạ Minh Trầm lại giống như đã từng sống ở đây vậy?
“Hạ Minh… Hạ tiên sinh, anh đã về từ lúc nào vậy?” Tim Tôn Lan Thục đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, theo bản năng hỏi ra miệng, căn bản không hề nghĩ tới câu hỏi này đã để lộ ra bao nhiêu vấn đề.
Bà ta hỏi không phải là Hạ Minh Trầm sao lại về rồi, mà là đã về từ lúc nào, bà ta đang xác định thời gian Hạ Minh Trầm về, tính toán xem Hạ Minh Trầm đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện của bà ta với Kỷ Liễm.
Tâm tư của Tôn Lan Thục không khó đoán, Hạ Minh Trầm không để ý tới Tôn Lan Thục, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Hạ Sanh trong lòng Kỷ Liễm.
Công việc của Hạ Minh Trầm bận rộn, nhưng lời hứa mỗi tháng sẽ ở bên Hạ Sanh một lần chưa bao giờ thất hứa.
Hai cha con ít khi gặp mặt, Hạ Sanh không hề oán trách, cũng không trở nên lạnh nhạt.
Mỗi lần gặp Hạ Minh Trầm, Hạ Sanh đều nồng nhiệt hơn lần trước, bé con sẽ lập tức gọi ba, sau đó chạy từng bước nhỏ đến nắm lấy tay Hạ Minh Trầm, nhưng lần này thì không.
Hai tay nhỏ của Hạ Sanh ôm chặt cổ Kỷ Liễm, như thể sợ Kỷ Liễm chạy mất, bé con không rúc vào lòng Kỷ Liễm, mà là ưỡn thẳng lưng, giống như vẫn đang kiên trì giúp Kỷ Liễm chặn mọi tổn thương.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Sanh thò đầu ra từ vai Kỷ Liễm, kinh ngạc gọi Hạ Minh Trầm: “Ba.”
Gọi thì gọi rồi, nhưng không thoát khỏi vòng tay của Kỷ Liễm, chạy tới nắm tay Hạ Minh Trầm.
Hạ Minh Trầm phớt lờ sự thất vọng không rõ nguyên do trong lòng, khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt chậm rãi dời lên, chạm phải ánh mắt Kỷ Liễm, mà trước khi anh nhìn sang, Kỷ Liễm đã nhìn anh từ lâu.
Cho đến khi quan sát ở khoảng cách gần, Hạ Minh Trầm mới xác định, Kỷ Liễm thật sự đã thay đổi.
Kỷ Liễm trước kia hễ đối diện với anh sẽ lập tức né tránh ánh mắt, như thể anh là cái gì đó đáng sợ lắm, còn bây giờ, chàng trai trẻ thần sắc bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh y hệt cũng truyền đạt cho Hạ Minh Trầm một tín hiệu.
Kỷ Liễm không quen biết anh.
Ánh mắt Kỷ Liễm nhìn anh, giống như đang nghiêm túc quan sát một người xa lạ, dò xét, cảnh giác, đầy đề phòng.
Hạ Minh Trầm nghi ngờ, nếu bây giờ anh đến gần, chàng trai trẻ sẽ theo bản năng tự vệ, không chút do dự mà tấn công anh.
Nhận ra điểm này, Hạ Minh Trầm từ bỏ ý định tiến lên ôm Hạ Sanh đi.
Qua vài ngày quan sát, anh biết Kỷ Liễm sẽ không làm hại Hạ Sanh, cho nên không cần phải vội vàng giành lấy Hạ Sanh từ trong lòng Kỷ Liễm, hơn nữa, anh cũng không có cách nào ôm Hạ Sanh đi ngay bây giờ, Kỷ Liễm lúc này giống hệt một vịt mẹ đang bảo vệ con.