Bà ta như nghĩ ra điều gì đó, không để ý đến lời chế giễu của Kỷ Liễm, vội vàng xuống xe kiểm tra hai chiếc xe đạp ở góc tường, quả nhiên như bà ta đoán, lốp xe của hai chiếc xe này đều bị người ta cố ý chọc thủng.
“Là cậu làm đấy à?” Tôn Lan Thục nhìn Kỷ Liễm.
Kỷ Liễm ngáp một cái, giọng nói có chút lười biếng, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Tôn Lan Thục: “Cậu có bị bệnh không hả!”
Kỷ Liễm gật đầu: “Ừ, bà cũng đâu phải là bây giờ mới biết.”
Tôn Lan Thục đâu phải không biết cậu bị đau dạ dày, vấn đề này còn cần phải nhấn mạnh thêm một lần nữa sao?
Tôn Lan Thục: “...”
Kế hoạch bị đảo lộn, bụng đói meo, dạ dày lâu ngày không được thỏa mãn, người ta cũng sẽ trở nên cáu kỉnh, Tôn Lan Thục vốn dĩ không phải là người có tính khí tốt đẹp gì.
Kỷ Liễm mấy câu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự mỉa mai vô hạn, sợi dây dẫn lửa trên người bà ta cháy đến tận cùng: “bùm” một tiếng bùng nổ.
“Cậu mẹ nó chơi đủ chưa hả, tôi đắc tội gì với cậu à? Muốn phát điên thì đi chỗ khác mà phát, bà đây không có tâm trạng chơi với cậu.”
Kỷ Liễm: “Làm sao bây giờ, tôi chỉ muốn chơi với bà thôi.”
Tôn Lan Thục: “...”
Tôn Lan Thục không màng hình tượng lao đến trước mặt Kỷ Liễm, giơ tay lên định cho Kỷ Liễm một cái tát, Kỷ Liễm thong thả lùi về sau một bước, cậu đã tính toán kỹ, khoảng cách lùi về sau của cậu đủ để tránh khỏi đòn tấn công của Tôn Lan Thục, nhưng cậu không ngờ tới một điều..
Tiếng bước chân chạy của Tôn Lan Thục đã át đi tiếng bước chân sau lưng Kỷ Liễm, cả Kỷ Liễm và Tôn Lan Thục đều không chú ý tới, lúc Tôn Lan Thục lao tới, một bóng dáng nhỏ màu xanh lá cây cũng đang lao về phía Tôn Lan Thục với tốc độ tên bắn.
“Không cho phép dì bắt nạt ba nhỏ!” Khủng long nhỏ màu xanh lá cây chạy quá vội vàng, lao thẳng vào lòng Tôn Lan Thục, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người Tôn Lan Thục, nhưng chỉ khiến Tôn Lan Thục lùi về sau vài bước.
Tôn Lan Thục và Kỷ Liễm đều sững sờ, dưới chiếc mũ trùm đầu khủng long lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của Hạ Sanh, vành mắt bé con đỏ hoe, nắm chặt nắm đấm nhỏ xíu đấm liên tục vào bụng Tôn Lan Thục.
“Hức, người xấu, dì không được đánh ba nhỏ… Hức, dì đi đi, cháu không muốn gặp dì nữa, dì là người xấu!”
Bị đánh cho một trận, Tôn Lan Thục nhanh chóng phản ứng lại, dễ dàng nắm lấy tay nhỏ của Hạ Sanh, mặt mày bà ta sa sầm, hung dữ nói: “Ngay cả mày cũng dám lên mặt với tao à, mày tưởng Kỷ Liễm có thể chống lưng cho mày sao, một lớn một nhỏ đều là đồ vô dụng…”
“Không cho phép dì nói ba nhỏ như vậy, ba nhỏ mới không phải đồ vô dụng hu hu…”
Hạ Sanh vặn vẹo cơ thể, nhưng sức lực của một đứa trẻ làm sao có thể chống lại được người lớn, bé ra sức vùng vẫy cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Tôn Lan Thục, ngược lại còn khiến cổ tay mình bị cọ xát đến đỏ ửng.
Hạ Sanh lớn tiếng phản bác, nước mắt rơi lã chã, không có chút khí thế nào, nhưng lại vô cùng kiên định muốn Tôn Lan Thục rút lại lời sỉ nhục Kỷ Liễm.
“Dì là người xấu hu hu, ba nhỏ mới không phải đồ vô dụng, ba nhỏ là tốt nhất…”
Hành động của Hạ Sanh nằm ngoài dự liệu, khả năng phản ứng của Kỷ Liễm đột nhiên suy yếu, trong đầu không ngừng hiện lên thiết lập nhân vật của Hạ Sanh.