Nghe bà lão mắng chửi, mặt mẹ bỗng trắng xanh, cả người run rẩy, trông như bà sắp ngất đến nơi.
”Mẹ, mẹ mắng con chửi con thì được, nhưng mẹ làm sao có thể nói Sở Sở như thế, con gái mới lớn, mẹ nói như vậy, về sau Sở Sở còn gả cho ai!
“Tao nhổ vào! Thứ không biết xấu hổ, thanh danh của nhà họ Vân đều bị con ranh kia hủy hoại hết rồi, về sau Thanh Thanh không tìm được nhà chồng tốt, tao liều mạng với chúng mày.”
Lúc này, Sở Sở vừa mới tỉnh dậy đã phải phát cáu:
“Bà, bà xem xem rốt cuộc là con, người bị ngã xuống sông được cứu sống là đứa không biết xấu hổ, hay là chị Thanh Thanh, người đẩy con xuống sông mới là đứa ngoan độc, không màng tình thân !”
Bà lão nghe vậy nhảy dựng lên: “Mày cấm được nói bậy, rõ ràng là mày tự rơi xuống sông, Thanh Thanh là đứa ngoan ngoãn, làm sao có thể đẩy mày.”
Sở Sở không muốn tiếp tục so đo, rốt cuộc chẳng ai muốn xem con khỉ làm trò hề mãi cả.
“Tại sao chị ta muốn đẩy con, bà về mà hỏi Thanh Thanh của bà rồi biết.”
“Còn nữa, không chỉ thanh danh của con bị hủy, thanh danh của Thanh Thanh của chẳng hơn con đâu.”
”Nhất định là mày, con ranh, tự mày rơi xuống sông, lại quay ra ăn vạ Thanh Thanh, bỏ đi, thân già này không so đo với mày.”
Nhìn bà lão không ngừng giảo biện, trên mặt lại lóe lên một tia hoảng sợ, bà quay đầu rời đi. Sở Sở vội vàng chạy tới đỡ mẹ, mẹ của Sở Sở, Lý Hương Lan lúc này mới tỉnh táo lại.
”Sở Sở, Thanh Thanh thật sự đã đẩy con xuống sông sao?” Sở Sở lúc này mới đem hết sự tình kể lại.
“Trời ạ! Mẹ thật sự không ngờ tới, Thanh Thanh bình thường nhìn ngoan hiền như vậy, ai ngờ bên trong lại xấu xa như thế.”
“Mẹ ơi, cha và em đâu ạ? Con không thấy hai người họ?”
“À, cha và em con ra đồng rồi. Con vào giường nằm đi, mẹ đi nấu cơm. Một chốc nữa cha với em sẽ về.”
Bữa ăn hôm qua là do mẹ mang cho, nên hôm nay là lần đầu tiên Sở Sở nhìn thấy em trai của mình. Một cậu bé mười bốn tuổi, coi như là nửa người lớn, cũng được xem như một nửa người lao động trưởng thành.
Theo lý mà nói, trong nhà cha mẹ còn khỏe mạnh, Sở Sở với em trai hai đứa làm lụng gộp lại cũng coi như ngang với một người trưởng thành. Kể ra thì dù cho cả nhà sinh hoạt không quá tốt đẹp, thì ít nhất cũng phải đủ cơm mà ăn chứ. Thế nhưng cả nhà quanh năm suốt tháng đều phải ăn mì và ngũ cốc, còn ăn không đủ no.
Là bởi vì mỗi năm nhà cô không chỉ phải gửi lương thực cho ông bà, còn lấy cớ người già tuổi cao, răng không được tốt, lấy hết lương thực tinh trong nhà đi. Lại còn phải chu cấp mỗi năm 30 tệ tiền dưỡng lão. Trên thực tế hai ông bà có nhiều ăn nhiều có ít ăn ít, cuối cùng thì tiền đều rơi vào tay của bác cả thôi.
Chú út có cuộc sống khá tốt, chú lấy vợ trên thị trấn, ngày thường chú cũng không hay về, nhờ dựa vào gia đình vợ giúp đỡ tìm được công việc ở thị trấn nên mắt cao hơn trán, chú luôn xem thường công việc đồng áng của hai ông anh trai.
Nuốt miếng bánh ngô thô ráp trong miệng, Sở Sở nghĩ, cô nhất định phải cải thiện tình hình trong nhà càng sớm càng tốt, ngay cả những ngày sống ở tận thế, nhờ có không gian, Sở Sở chưa bao giờ ăn một bữa khó nuốt như vậy.
Cơm nước xong xuôi, Sở Sở mới có thời gian xem xét nhà mình. Căn nhà làm bằng gạch đất, có ba gian, gian giữa là phòng khách và phòng ăn, gian phía đông là phòng ngủ của bố mẹ, gian phía tây chứa lương thực và vài món đồ lặt vặt. Ở phía đông của sân là hai gian nhà phụ, một cho cô và một cho em, ở phía tây là nhà bếp, bên cạnh có một chuồng lợn, bên trong nuôi một con. Sau đó là cổng, trong sân còn nuôi vài con vịt.
Thời tiết giữa trưa nóng bức, đồng ruộng cũng không nhộn nhịp, dưới tán cây lớn cạnh cổng thôn đầy những người với người ngồi hóng mát tám chuyện.
Mọi người tán dóc một lúc lại kể đến chuyện của Sở Sở, đều là người cùng thôn, tức là mặc dù Sở Sở đã được cứu, nhưng việc cô bị một người đàn ông ôm giữa ban ngày, lại bị anh ta hôn, bây giờ muốn tìm được nhà chồng sẽ không dễ dàng. Trên thực tế, đó là hô hấp nhân tạo, nhưng mọi người vào thời điểm đó không hiểu biết lắm, vì vậy họ cho rằng đấy là hôn.
Suốt cả một ngày, sắc mặt mọi người trong nhà đều rất tệ, khi em trai nói cho Sở Sở về những lời đồn đại, Sở Sở đã biết rồi, khi tinh thần lực của Sở Sở mở ra, cô có thể nắm bắt hết thảy sự tình trong thôn, chỉ là Sở Sở không thèm để ý thôi, cuộc sống của chính mình thì chính mình sống cho tốt, miệng lưỡi người đời để ý làm gì. Hơn nữa cô cũng không định kết hôn.
Sở Sở bên này không để bụng, nhưng vợ chồng Vân Chí Cường không nghĩ như vậy. Lý Hương Lan tức phát khóc:
“Cha nó à, bên ngoài người ta đồn thành như thế, sau này Sở Sở của chúng ta làm sao đây?”
Vân Chí Cường cũng thở ngắn than dài:
“Thôi! Có thể làm sao giờ, người ta tốt bụng mới ? Sở Sở nhà mình, giờ chả lẽ nhà mình lại đi ăn vạ người ta!”
Mà Trịnh Hiên bên này, từ sau khi cứu cô gái nhỏ kia, về đến nhà, những ngày này tâm tư của anh vẫn là dáng vẻ của cô gái nhỏ anh bế ngày đó. Năm nay anh đã 26 tuổi, mẹ của Trịnh Hiên đã mất từ khi anh còn nhỏ, sau này cha anh tái hôn, mẹ kế gả vào nhà không bao lâu thì sinh một đứa con trai, sau đó hạ sinh thêm hai đứa con trai và hai đứa con gái, cứ vậy nhà này đã không còn là nhà của Trịnh Hiên nữa.
Từ khi anh còn nhỏ, anh phải làm nhiều nhất nhưng ăn ít nhất. Vậy mà mẹ kế vẫn không hài lòng, cứ ước gì anh chết sớm. Cho nên, sau khi lớn, anh nhanh chóng nhập ngũ, đã gần mười năm, đối với anh mà nói, quân đội mới là nhà. Tiền lương của anh trong quân đội thì một nửa được gửi về nhà, và nửa còn lại được tích cóp.
Mấy ngày qua, anh nghe rất nhiều tin đồn bên ngoài, mặc dù anh là vì cứu người, nhưng con gái nhà người ta lại bị anh làm hỏng thanh danh. Bản thân Trịnh Hiên cũng thích cô gái nhỏ, nhưng anh không biết người ta có thích anh không. Nghĩ đến nhà mình, anh sợ chẳng ai muốn gả vào cả! Nghĩ đến đây, Trịnh Hiên tự giễu mà cười. Lúc nào đấy tìm bà mối đến nói chuyện xem sao, dù sao anh vẫn nên chịu trách nhiệm cho việc hủy hoại thanh danh của cô.
Sở Sở phải ở nhà dưỡng bệnh mất mấy hôm, mẹ mới đồng ý cho nàng ra ngoài, thật ra cô đã khỏi bệnh từ lâu, nhưng mẹ không yên tâm. Vừa ra ngoài, lập tức chạy lên núi một mình.
Thôn Sở Sở đang ở tên là Thôn Vân Sơn, hầu hết mọi người trong thôn theo họ Vân, tính ra thì bọn họ đều là họ hàng. Gần thôn Vân Sơn có mấy ngọn núi lớn, những năm gần đây thường xuyên có tin tức người chết đói từ bên ngoài truyền đến, người của thôn Vân Sơn nhờ vào những ngọn núi này để sống sót, xung quanh núi gần như bị vét hết, mấy năm này mới khôi phục chút ít, sâu trong núi đầy rẫy nguy hiểm, không ai dám đi, hẳn là có rất nhiều đồ tốt. Sở Sở có không gian và dị năng tinh thần hệ nên tự nhiên không sợ. Vào núi thì phải vào sâu.
Dọc theo đường đi, cây cối càng ngày càng rậm rạp, Sở Sở vừa phóng thích dị lực vừa đi, mọi thứ xung quanh cô có thể cảm nhận được hết, cô không sợ nguy hiểm. Trên núi có không ít động vật, Sở Sở dùng tinh thần lực gϊếŧ chết một con lợn rừng, sau đó cô cũng không gϊếŧ thêm nữa, dù sao trong không gian của cô cũng có đủ loại động vật, cô lên núi chỉ để lấy cớ cho xuất xứ của đồ vật thôi.
Đưa con lợn rừng đã chết vào không gian, Sở Sở đi lại một lúc, thấy sắc trời không còn sớm thì quay về. Khi đến sườn núi, Sở Sở lấy con lợn rừng ra, đặt ở chỗ cây cỏ rậm rạp, tìm một ít cỏ dại linh tinh để che đậy.