Đến khi về nhà, cô sẽ nói rằng mình tìm được con con lợn rừng chết ở bên sườn núi, chứ không cô mà nói thật là mình, một cô bé, đánh chết một con lợn rừng, sẽ hù cha mẹ và em trai đứng tim mất. May là địa điểm cô giấu lợn rừng cách nhà gần nhất cũng phải vài trăm mét, chờ đến buổi tối cô ra nhặt lợn về sẽ không bị người khác nhìn thấy.
Bằng không, theo chế độ của đội sản xuất, mọi thứ đều được công khai, tài sản đều thuộc nhà nước, khi những người khác phát hiện ra, chỉ sợ cả nhà Sở Sở thậm chí không thể sờ vào cọng lông lợn.
Khi Sở Sở về đến nhà, cả nhà đã chuẩn bị ăn cơm.
Lý Hương Lan thấy con gái trở về, lo lắng trong lòng từ chiều đến giờ đã buông xuống.
"Giỏi nhỉ, vừa ra cửa là không biết đường về, nhìn xem mấy giờ rồi! "
Sở Sở nghe được sự lo lắng trong giọng điệu của mẹ, cô thấy áy náy vô cùng.
“Mẹ, buổi chiều con đi lên núi một chuyến, kết quả bắt gặp một con lợn rừng đã chết, con giấu nó rồi, đợi lát nữa trời tối, cha với tiểu Thạc đi khiêng về nhé.”
“Hả?”Trước khi mẹ kịp phản ứng lại, cha ở đằng kia lên tiếng,
“Con nhỏ này, sao con to gan vậy con! Lên núi nào có dễ. Thấy mấy năm trước không, khi mà không có lương thực để ăn, không phải là không có ai lên núi, mà là những người đi hoặc bị thương hoặc đã chết, từ đó đến nay không ai dám lên núi. Mọi người cũng chỉ dám ở bìa rừng đặt bẫy con thỏ, vồ con gà rừng, hay gì đó.
Trong nhà lại không phải không có cơm ăn, đâu đến lượt con chạy vào núi sâu tìm ăn hả con! Sói trong rừng có biết né người đâu, nếu con bị thương thì sao, thậm chí có thể bỏ mạng trong rừng! Lúc ấy hai ông bà già này làm sao mà sống được!”
Sở Sở nghe lời cha nói, tuy nó gay gắt, nhưng lại tràn đầy lo lắng, quan tâm. "Thật cảm động"! Kiếp trước, cô là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng có ai quan tâm đến cô. Tuy rằng Sở Sở đã trải qua ngày tận thế khủng khϊếp, nhưng ông trời đã gửi cô đến đây, trong cuộc đời này cô không chỉ có cha mẹ, mà còn có một người em trai, và cô cũng có thể trải nghiệm cảm giác được quan tâm bởi người thân. Mặc dù cha mẹ có chút bao bọc quá mức, nhưng họ thiệt tình yêu thương con cái của họ.
“Cha. Con biết sai rồi, con sẽ không dám lên núi nữa đâu. Nhưng chúng ta cần khiêng con lợn rừng về nhà trước đã. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bán lợn rừng, và gia đình mình sẽ trả hết nợ.”
Dù sao cô lên núi chỉ để tìm nguồn gốc xuất xứ cho con lợn rừng mà thôi, chờ khi bán con lợn, rồi trả hết nợ. Những vật tư mà cô thu thập được trong những ngày tận thế là quá đủ dùng cho mấy đời rồi, chưa kể không gian của cô không thiếu thứ gì cả.
“Than ôi! Vẫn là chúng ta không có bản lĩnh làm cha mẹ, nếu không làm sao có thể làm con cái còn nhỏ đã phải nhọc lòng.”
"Cha! Trong lòng con, cha và mẹ con là những người cha và người mẹ tốt nhất."
“Cha biết con và Tiểu Thạc đều là những đứa bé ngoan. Nhưng chuyện con lợn rừng để ăn cơm xong đã rồi hãy đi mang về, nếu không nó sẽ bị người khác nhìn thấy, mặc dù sẽ không phải nộp hết lên, nhà ta không chịu được người ta ghen ghét đỏ mắt.”
“Vâng, nghe theo cha hết!”
Trong lòng Sở Sở cũng nghĩ như thế, vào lúc nhà mình xảy ra chuyện, người trong thôn chưa hề có hỗ trợ, dựa vào cái gì nhà mình đánh được lợn rừng phải nộp lên để chia cho người khác.
Tuy rằng cô có nhiều vật tư, không để bụng thiệt thòi một chút, nhưng cô cũng không phải công tử Bạc liêu coi tiền như rác a.
Cơm tối xong xuôi, thừa dịp đêm tối không có ai, hai cha con khiêng lợn rừng về, cả nhà cũng không có ai nhàn rỗi, thừa dịp đêm đen che giấu xử lý sạch sẽ con lợn.
Cả nhà vui sướиɠ khi nhìn thấy rất nhiều thịt lợn. Chỉ có Vân Chí Cường cau mày, Lý Hương Lan nhìn trụ cột nhà mình cau mày, liền hỏi “Cha bọn nhỏ làm sao đấy?”