Ưm……! Trên giường có một cô gái thống khổ nhíu chặt mày, sau khi khẽ rêи ɾỉ thì từ từ mở hai mắt.
Đập vào mắt cô là một căn phòng vô cùng xa lạ, cô nằm trên một chiếc giường bằng ván gỗ cũ, dưới cuối giường để một cái tủ gỗ to, vách tường phòng làm bằng bùn đất vốn chỉ thường thấy ở niên đại 70-80. Vân Sở Sở lập tức mê man, cô nhớ rõ vừa rồi trong lúc đang làm nhiệm vụ cô bị một đống xác sống vây quanh, bây giờ sao lại thành ra thế này, bản thân tại sao lại đến một nơi xa lạ như vậy?
Đang mải mê nghĩ ngợi thì một trận đau đầu ập tới, đại não bỗng nhiên xuất hiện nhiều ký ức vốn không thuộc về cô. Cụ thể là cô xuyên không rồi, xuyên đến một không gian khác song song, giống với thế giới mà cô đang sống. Kiếp trước, thế giới mà cô đang sống đã tiến đến tận thế, còn nơi đây có kẽ mới đến năm 76, rất giống với niên đại mà bà thường kể cho cô nghe khi còn nhỏ.
Nguyên chủ của cơ thể này cũng tên Vân Sở Sở, 17 tuổi. Ba ngày trước, vì cãi nhau với chị họ, bị chị ta đẩy mạnh xuống sông, tuy rằng được một quân nhân đi ngang qua cứu giúp, nhưng nguyên chủ sau hai ngày sốt cao liên tục liền không chịu nổi mà mất mạng, còn để cô từ tận thế xuyên tới chiếm được lợi.
Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ cô biết được ông nội của cô ấy có ba anh em. Anh cả là Vân Chí Quốc có một nữ hai nam, con gái Vân Thanh Thanh đứng thứ hai chính là người đã đẩy nguyên chủ xuống sông, là đầu sỏ gây tội, đã 18 tuổi. Còn hai người con trai kia một người 20 tuổi, một người 14 tuổi. Cha cô Vân Chí Cường đứng hàng thứ hai, con cái có cô và em trai cô, tên Vân Thạc. Chú ba Vân Chí Vĩ có một đứa con trai 11 tuổi, một đứa con gái 17 tuổi.
Đang mải nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, người đến là một người phụ nữ nông thôn khoảng hơn 40 tuổi, bà ấy chính là mẹ của nguyên chủ.
“Đứa nhỏ Sở Sở này, cũng may con đã tỉnh. Thế nào rồi, còn khó chịu sao, mẹ đã nấu cháo, con ăn trước đi nào."
“Mẹ, con không có sao, chỉ là cơ thể hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi!”
“Không sao là tốt, hai ngày nay con tính hù chết mẹ hả? Đúng rồi, chuyện ngày hôm đó rốt cuộc như thế nào, vì sao rơi xuống nước?”
Ngày đó nguyên chủ cùng chị họ cãi nhau thật ra là vì Lý Thạc Nam ở cùng thông, chị họ vốn thích hắn, nào ngờ Lý Thạc Nam lại thích nguyên chủ. Vì vậy, cô ta liền hẹn nguyên chủ đến bên bờ sông để cảnh cáo muốn cô tránh xa Lý Thạc Nam một chút. Sau một hồi nói qua nói lại liền đẩy mạnh nguyên chủ xuống sông.
“Mẹ, ngày mà con rơi xuống sông không có ai ở quanh đó sao?”
“Còn gì nữa, may sao lúc ấy có Trịnh Hiên ở thôn kế bên từ quân ngũ về thăm nhà vừa hay ngang qua, bằng không con đã không thể nằm ở đây.”
Cô còn tưởng rằng đường tỷ không có cố ý, giờ xem ra bọn họ căn bản là không tính toán cứu nguyên chủ.
Lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng của cha, ông hỏi mẹ:
“Sở Sở thế nào rồi, đã tỉnh chưa?”
“Đã tỉnh rồi, vừa uống ngụm cháo, đứa nhỏ này vậy mà khiến tội...”
Tiếng mẹ nhỏ dần đi.
Sở Sở là từ tận thế xuyên tới, ngũ quan nhạy bén, âm thanh có nhỏ hơn nữa cô vẫn nghe được, chuyện là trận sốt lần này của Sở Sở tốn không ít tiền thuốc men, cha sang nhà bà nội vay tiền, bà nội không cho. Lại phải nói một chút về ba anh em họ Vân, anh cả em út đều là bảo bối, mỗi anh hai là cỏ rác. Lúc dọn ra ở riêng nhà bác nhà chú đều có nhà riêng, mỗi nhà mình chỉ được chia có năm đồng tiền, căn nhà bằng bùn đất này đều từ hai vợ
chồng tích cóp xây lên.
Nhiều năm qua đi, mọi người đều ở đội sản xuất làm việc, chẳng nhà nào khá giả, lần này Sở Sở phát sốt tiêu mất mấy chục, là mượn từ đội sản xuất. Thời buổi này, một nhà làm lụng quanh năm suốt tháng cũng chỉ có khoảng một trăm đồng, trừ đi tiêu dùng của cả nhà cũng chẳng thừa ra mấy đồng. Bỗng nhiên thiếu đống tiền, hai vợ chồng đều ủ rũ chau mày.
Ban đêm, chờ mọi người đều ngủ rồi, Sở Sở cài then cửa cẩn thận, nhìn vào nốt ruồi trong lòng bàn tay trái, thầm thì, đi vào. Đúng vậy, ngay trước tận thế một ngày Sở Sở được đến một cái không gian, nguyên bản của nó là một khối ngọc bội, lấy máu nhận chủ. Sau này, nó bám vào trên tay trái cô, trở thành một nốt ruồi trên tay. Không ngờ trọng sinh rồi, không gian cũng theo cô tới đây.
Sau một cơn choáng váng, Sở Sở nhìn không gian quen thuộc, không gian rất lớn, có sông núi biển hồ, rừng rậm và thảo nguyên, tự hình thành một thế giới thu nhỏ. Mỗi lần tiến vào, Sở Sở đều bước vào căn biệt thự nhỏ duy nhất trong không gian này. Bên ngoài biệt thự là hơn một ngàn mẫu ruộng tốt, trên ruộng trồng đủ loại lương thực rau dưa. Trong biệt thự có một cái kho lớn cất chứa đủ các loại vật tư cho mạt thế. Cũng có đủ các loại động vật nhỏ ở nơi đây. Chỉ cần nghĩ đến việc có một đống vật tư trong không gian, lại không biết nên lấy ra như thế nào, trong khi đó, ở bên ngoài cha mẹ đang ở vì tiền sầu lo, Sở Sở tức khắc cảm giác bất lực.
Cũng may quanh thôn còn có vài ngọn núi lớn, lúc nào đấy cô có thể lấy từ không gian một ít sản vật của núi rừng,
sau đó nói là từ trên núi tìm được, đặc biệt là nhân sâm núi trong không gian, phần lớn đều gần vạn năm tuổi, sắp thành tinh luôn rồi, tuy rằng loại ấy không thể lấy ra đi, nhưng lấy loại mấy trăm tuổi cũng được. Lúc trước chả phải có
người trong thôn phát hiện một kẻ tham lam ăn trộm một vị dược quý sao?
Thời gian trong này và bên ngoài không giống nhau, đại khái bên ngoài một ngày, không gian một tháng. Sở Sở tìm một ít thuốc uống vào, sau khi quay lại liền lên giường ngủ luôn. Trong giấc mơ, Sở Sở dường như quay lại ngày tận thế, nhìn thấy bản thân mình bị xác sống xé thành mảnh nhỏ. Cô nghĩ, như vậy cũng tốt, dù sao cô ở tận thế đã không còn người thân. Cha mẹ khi tận thế bắt đầu thì đã bị biến thành xác sống, sau đó một năm bạn trai cũng thành công trèo cao cưới một vị đại tiểu thư, trong nhà có chút quyền thế. Điều may mắn duy nhất có lẽ là việc cô đã không đem không gian sự tình chia sẻ với gã bạn trai rác rưởi. Dẫu cho, cuối cùng tuy là không có tránh được móng vuốt của xác sống, nhưng có thể đi vào thế giới này, có được một đôi cha mẹ yêu thương mình, còn có một đứa em trai nữa, cũng là phúc đức lắm rồi.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là ông bà bất công, cha lại thật thà kính hiếu, chẳng quá Sở Sở thấy, đó không phải vấn đề lớn. Cha thật sự thương yêu hai chị em, hơn nữa có cô ở đây, nhất định có thể đem lòng hiếu thảo đến ngu ngốc của cha bẻ lái.
Sáng sớm, tia nắng ban mai kéo ra tấm màn của đêm tối, nhảy nhót qua kẽ lá, sáng bừng cả khoảng sân nhỏ của nhà nông. Hết thảy ấm áp mà tường hòa. Đương nhiên, nếu như không có một loạt tiếng chửi bậy kia, sẽ càng làm người
ta vui sướиɠ. Không sai, Sở Sở bị tiếng chửi làm thức giấc, vừa mới mở mắt, đã nghe thấy tiếng của người bên ngoài ở kêu gào.
“ Con ranh Sở Sở đâu rồi? Một ranh con đốt tiền sao bọn mày còn bênh, dỏng tai mà nghe người ta nói kia kìa. Ban ngày ban mặt để đàn ông ôm vào trong lòng, mặt mũi mày để đâu, sao không chết quách đi cho xong, sống cho xấu mặt cả nhà.”
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, đây là bà nội của cô. Bên ngoài còn vọng đến tiếng can ngăn giải thích của mẹ, nhưng bà lão nào nghe, còn tóm lấy mẹ mắng xa xả.
“Nuôi ra con ranh lăng loàn, mày cũng chả phải thứ tốt lành gì, cả ngày chỉ biết bám lấy chồng mình, đối với cha mẹ chẳng hề hiếu thuận. Cả nhà toàn một lũ mất nết, không biết nhục là gì!”