Cuộc Sống Làm Mình Làm Mẩy Của Tôi Ở Khu Thần Tiên

Chương 4

Kể từ ngày trở thành người đăng bài, cậu chưa từng bị cạn kiệt ý tưởng bao giờ, đây là lần đầu tiên vấp phải cái bậc này.

Có lần cậu cũng định từ bỏ cái đơn hàng này rồi, nhưng vừa nhìn thấy số tiền quảng cáo mà kim chủ ba ba gửi vào thẻ, cậu lại lẳng lặng ném ý định từ bỏ ra chỗ gom đồng nát.

Cậu mở wechat ra, xin viện trợ trong nhóm nhỏ.

Cái nhóm có tên [Tiểu đội trọc đầu] này là do mấy người đăng bài bản địa ở Giang Thành bọn họ cùng lập ra, bình thường chỉ là nhóm để đi spam, hoãn cập nhật với mắng đối tác.

Tin nhắn của Thẩm Tri Quyện vừa gửi vào, tức khắc đã nhảy ra mấy cái tin trả lời liền.

Thú nhân vĩnh viễn không trọc đầu: [Ha ha ha ha ha, cậu cũng có ngày này!]

Thú nhân vĩnh viễn không trọc đầu: [Tôi nhất định phải chụp màn hình câu này lại để làm meme, ngày nào cũng mang ra cười nhạo cậu]

[Bạn đã xóa Thú nhân vĩnh viễn không trọc đầu ra khỏi nhóm]

Trong nhóm yên lặng lại một lát, sau đó tranh nhau bày mưu tính kế.

Có người đề cử bộ ba tác phẩm “chạy bộ, ngồi cầu, tắm rửa”; có người kiến nghị cứ troll thẳng luôn đi. Đến cuối cùng mới có người hỏi: [Lão Thẩm, cậu có biết có loại thần gọi là thần linh cảm không?]

Tin này vừa xuất hiện đã oanh tạc không ít người.

Đối với cái ngành nghề làm nội dung này, độ quan trọng của linh cảm là không phải bàn rồi.

Thời trước, vị thần linh cảm này bỗng nhiên trở nên thịnh hành, nghe bảo chỉ cần triệu hồi thành công, ngủ một giấc dậy là bạn sẽ có ngay ý tưởng tuyệt diệu.

Trước đây Thẩm Tri Quyện bận chuyện tốt nghiệp nên không hề nghe nói tới.

Người trong nhóm gửi cho cậu một bài đăng, trong đó có lời giới thiệu cùng trình tự triệu hồi cặn kẽ.

Trông thì cũng không phiền phức lắm.

Mãi cho đến khi Thẩm Tri Quyện nhìn thấy lá bùa rườm rà kia.

“…”

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Tri Quyện học gì cũng nhanh, chỉ riêng mỗi vẽ là xấu khác người.

Chọc tức ba vị giáo viên, người thầy cuối cùng nọ còn kéo lấy ông cụ Bùi rồi khóc lóc, than thở, bảo rằng nếu còn dạy tiếp, chỉ sợ thẩm mỹ của ông ấy sẽ bị lệch lạc không còn đường cứu vãn nữa.

Lúc này, cậu mới đành bất lực từ bỏ ước mơ trở thành họa sĩ.

Người trong nhóm vẫn còn đang viết những việc cần chú ý cho cậu: [Nhất định phải tự mình vẽ mới có hiệu nghiệm!]

Một phát dập tắt ý định nhờ người vẽ hộ của Thẩm Tri Quyện.

Cậu thở dài.

Deadline đang ở ngay trước mắt, chỉ đành là còn nước còn tát thôi.

Cậu tải lá bùa vào máy tính bảng, sau đó áp giấy lên để tô theo từng tí một.Dù sao cũng chỉ bảo là tự vẽ, đâu ai bảo là không được tô theo.

A, mình đúng là cái đồ thông minh mà!

Một tiếng đồng hồ sau, Thẩm Tri Quyện thưởng thức lá bùa đã được mình tô xong, còn không quên chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm.

[Thế nào? Có phải giống y như đúc không?]

Thú nhân vĩnh viễn không trọc đầu vừa được cậu thêm lại vào nhóm: [Giống chỗ nào?? Chẳng liên quan gì tới nhau luôn có được không?]

Thú nhân vĩnh viễn không trọc: [Mắt bị tật là phải chữa sớm đi nha bro!!]

[Bạn đã xóa Thú nhân vĩnh viễn không trọc đầu ra khỏi nhóm]

Thẩm Tri Quyện làm theo những gì bài đăng dạy, dán lá bùa lên đầu giường, sau đó ôm lấy chiếc điện thoại được kim chủ ba ba tài trợ để bình an nằm xuống.

Ánh trăng trong vắt xuyên qua khe hở ở rèm cửa sổ để chiếu vào phòng.

Trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng tíc tắc nho nhỏ vang lên liên hồi của đồng hồ.

Lúc kim đồng hồ chỉ vào số mười hai, lá bùa ở đầu giường thoáng lóe lên, cũng ngay vào lúc này, chuông điện thoại reo.

Thẩm Tri Quyện giật mình tỉnh giấc, mơ màng ấn nút nhận: “Ai đấy ạ?”

Tiếng tạp âm do nhiễu sóng rọi vào mic, một giọng nữ lành lạnh vang lên: “Chào cậu, ta là Mạnh Bà.”