Bác hai lộ vẻ khó xử: “Công việc ở phía dưới vất vả, con sợ Tri Quyện không thích nghi được.”
Không chờ ông cụ Bùi phản đối, bà hai Bùi đã lại chen vào: “Ba, đám nhỏ trong nhà chúng ta vào công ty toàn làm từ cấp dưới lên đấy. Nếu để có ngoại lệ, con sợ những người khác sẽ để mắt đến Tri Quyện.”
Quả nhiên ông cụ Bùi do dự.
Trong lòng bà hai Bùi sung sướиɠ, khinh miệt liếc qua Thẩm Tri Quyện.
Mồm mép tép nhảy thì có ích gì đâu, chỉ cần bọn họ không đồng ý thì nó đừng hòng bước được vào Bùi Thị.
Ai ngờ Thẩm Tri Quyện lại lau miệng, bình tĩnh nói: “Ông ngoại, con có công việc rồi.”
Ông cụ Bùi vừa đau lòng vừa kiêu ngạo: “Chỉ Chỉ nhà chúng ta đúng là giỏi giang, vừa tốt nghiệp đại học xong đã tìm được công việc rồi!”
Những người khác trong nhà họ Bùi: “…”
Đây con mẹ nó là thành tựu gì ghê gớm lắm à?!
Nhưng bọn họ đã quen với cái kiểu tiêu chuẩn kép của ông cụ Bùi từ lâu, nghẹn một nhịp nhưng rồi cũng làm như không nghe thấy.
Chỉ có bà hai Bùi nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Vừa mới tốt nghiệp thì tìm ra nổi việc gì tử tế.”
Thẩm Tri Quyện tai thính, cười híp mắt rồi nhìn sang: “Bác hai nói gì cơ ạ?”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về bà hai Bùi.
Bà hai Bùi thầm mắng chửi Thẩm Tri Quyện trong lòng, nhưng biểu cảm vẫn cứng đờ, cắn răng nói: “Bác bảo nhất định là con đã tìm được công việc gì tốt rồi.”
Nụ cười Thẩm Tri Quyện càng thêm sâu: “Cảm ơn bác hai ạ, mượn lời tốt lành của bác hai.”
Bà hai Bùi: “…”
Sau khi ăn cơm xong, mọi người liền lục tục rời khỏi nhà chính.
Chỉ còn mình Thẩm Tri Quyện ở lại, nói chuyện cùng ông cụ một lát, thấy ông cụ đã mệt rồi mới đứng dậy ra về.
Không ngờ đến lúc xuống dưới tầng lại phát hiện ra Bùi Thanh Lộc vẫn còn chưa đi.
Cậu còn tưởng Bùi Thanh Lộc định tìm ông ngoại có việc, chẳng ngờ Bùi Thanh Lộc lại đi thẳng về phía cậu, nhiệt tình nói: “Đi nào, anh đưa em đi chơi.”
Thẩm Tri Quyện chớp mắt một cái: “Em tưởng bác ba đã bảo anh rồi mà, phải giữ khoảng cách với em đi chứ.”
Bùi Thanh Lộc hắng giọng.
Mẹ anh ta đúng là cũng nói mấy lời tương tự, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, anh ta giờ lại tràn đầy hào hứng với cậu em họ này, quyết định phát triển thêm tình cảm anh em với cậu.
Ai dè, Thẩm Tri Quyện lại lắc đầu: “Hôm nay không được đâu, em vẫn còn việc bận.”
Bùi Thanh Lộc ngây người.
Anh ta còn tưởng công việc mà trước đó Thẩm Tri Quyện nói là dùng để an ủi ông nội.
Thẩm Tri Quyện đã ngồi lên chiếc xe mà quản gia chuẩn bị, ngoan hiền vẫy tay với anh ta: “Em chào anh.”
Lọn tóc xoăn nhỏ trên đỉnh đầu cũng theo đó mà lắc lư.
Làm người ta nhìn xong chỉ muốn giơ tay ra xoa.
Nhưng mà Bùi Thanh Lộc vừa giơ tay ra, Thẩm Tri Quyện đã rụt đầu vào: “Chú tài xế, lái xe đi ạ.”
Chiếc xe thể thao sang trọng phóng ‘vụt’ đi, chỉ để lại Bùi Thanh Lộc vừa bị khói phun cho tỉnh cả người.-
Thẩm Tri Quyện cũng chẳng hề nói dối, hôm nay đúng thật là cậu có việc bận.
Thời còn học đại học, vì rảnh rỗi nên đã quay một đoạn video ngắn tên là [Một ngày của Vô Thường], kể về câu chuyện của con sâu lười Bạch Vô Thường bán mình cho tư bản, tận tụy làm công cho Địa Phủ.
Sau khi quay xong, cậu tiện tay quăng vào Cilicili, vì góc nhìn mới lạ, nội dung vừa vô lý cũng gây cười nên khi đăng lên chưa bao lâu đã hot rồi.
Tài khoản [Bạch Vô Thường phân thường Giang Thành] hiện giờ của cậu đã có hơn hai triệu người hâm mộ.
Trước đây không lâu, Thẩm Tri Quyện nhận được quảng cáo điện thoại.
Tuy rằng kim chủ ba ba không có yêu cầu xấu xa lắm chuyện gì, nhưng cũng chẳng kém cạnh là mấy.
Đống bản nháp viết quảng cáo trên bàn kia đều là đống ý tưởng bị bức ép ra.
Thẩm Tri Quyện vùi đầu lên bàn.