Cảm giác muốn bảo hộ của Bùi Thanh Lộc dâng lên, an ủi Thẩm Tri Quyện: “Em mà có ấm ức gì thì cứ bảo với anh. Để anh đây giúp em… Em đang làm cái gì đấy?!”
Thẩm Tri Quyện đang gắn điện thoại lên tay cầm chống rung, còn đeo cả máy ghi âm lên người.
Cậu không thích đến nhà họ Bùi, nhưng nếu đã đến rồi thì cũng không thể lãng phí được.
Đối diện với vẻ khϊếp sợ của Bùi Thanh Lộc, cậu điềm đạm đáp lời: “Quay tí tư liệu.”
Bùi Thanh Lộc: “Quay… Quay gì cơ??”
-
Bùi Thanh Lộc vừa mới bước vào nhà họ Bùi đã bị mẹ ruột kéo qua một bên, quan tâm hỏi han: “Con không sao chứ?”
Bùi Thanh Lộc khó hiểu: “Con có thể bị cái gì được chứ?”
Bà ba nhà họ Bùi trông cái vẻ ngốc nghếch của con trai mình, muốn nói lại thôi.
Bùi Thanh Lộc tự nhận thấy mình cần có trách nhiệm của người làm anh, nên bắt đầu tìm Thẩm Tri Quyện quanh nhà, vừa hay nhìn thấy vợ bác hai đang chặn Thẩm Tri Quyện lại.
Người vợ của bác hai này nói chuyện hà khắc, Bùi Thanh Lộc sợ Thẩm Tri Quyện không đỡ lại được, vội nói: “Mẹ, lát nữa con nói chuyện với mẹ sau, con đi cứu Thẩm Tri Quyện cái đã.”
Sắc mặt bà ba tức thì trở nên quái dị: “Cứu… Thẩm Tri Quyện?”
Nhưng Bùi Thanh Lộc đã xông tới.
Theo như những gì anh ta biết, vợ bác hai là người không thích Thẩm Tri Quyện nhất.
Đến cả anh ta cũng chẳng phải lần đầu được nghe bà ta nói rằng: cái loại sao chổi ba mẹ đều mất hết như Thẩm Tri Quyện này, hồi xưa đúng ra ông cụ không nên đưa cậu về nhà họ Bùi.
Thế nhưng khi anh ta xông đến gần đó, Thẩm Tri Quyện đang giơ điện thoại lên, chỉ huy vợ bác hai: “Bác hai, lúc quái gở thế này nhớ phải kiểm soát biểu cảm nhá. Đừng có cắn răng nghiến lợi, cằm nâng cao 45 độ, liếc nhìn người khác như thế, nếu không sẽ để lộ nọng với nếp nhăn của bác đấy… Ôi, bác hai à, bác che ngực làm cái gì? Tim không tốt ạ? Có cần con gọi xe cấp cứu giúp bác không?”
Bùi Thanh Lộc: “…”
Nói thật đó, đứng từ xa cỡ này mà anh ta còn cảm nhận được huyết áp đang tăng vọt của vợ bác hai.
Bà hai nhà họ Bùi được người làm đỡ đi nghỉ ngơi.
Con ngươi Thẩm Tri Quyện chuyển động, lại đánh chủ ý lên người các anh chị họ khác.
Sau đó Bùi Thanh Lộc liền thấy đám anh chị họ vốn ngông cuồng, tự đại của mình lục đυ.c biến sắc, lùi xa ra sau, làm quanh người Thẩm Tri Quyện trống huơ trống hoác cả mảng.
Thẩm Tri Quyện ôm điện thoại, vừa tiếc nuối vừa thất vọng mà thở dài: “Mình cũng chỉ muốn quay ít tư liệu thôi mà…”
Bùi Thanh Lộc: “…”
Là anh ta tự đánh giá cao mình rồi, với sức sát thương của cậu em họ này thì hoàn toàn chẳng cần anh ta phải thương xót!
Không bao lâu sau, quản gia đã tới tuyên bố mở tiệc.
Ngoại trừ bác cả và anh lớn vẫn đang họp ở nước ngoài thì những người còn lại của nhà họ Bùi đều đã có mặt đủ, mọi người ngồi xuống xung quanh bàn tròn lớn.
Ông cụ Bùi ngồi ở chủ vị, biểu cảm nghiêm nghị, cảm giác vô cùng áp bách. Hai đứa con nhà anh lớn nhìn thấy ông cụ thì đứa nào cũng ngoan ngoãn, không dám thở mạnh.Chỉ duy nhất lúc nhìn Thẩm Tri Quyện, khuôn mặt già nua của ông cụ mới giãn ra, để lộ nụ cười cưng chiều: “Chỉ Chỉ, sang ông ngoại xem nào.”
Nhìn cách đối xử khác biệt này đi.
Đến cả Bùi Thanh Lộc cũng chua loét cả mồm cả miệng.
Trong nhà họ Bùi không có quy tắc lúc ăn không được nói.
Ông cụ Bùi nói với vợ chồng bác hai: “Chỉ Chỉ tốt nghiệp đại học rồi, hai đứa sắp xếp cho nó một chỗ làm trong công ty đi.”