Cuộc Sống Làm Mình Làm Mẩy Của Tôi Ở Khu Thần Tiên

Chương 1

Đầu tháng sáu, tại đại học Giang Thành.

Thẩm Tri Quyện hoàn thành phần biện luận, vừa lắc lư bả vai vừa mở điện thoại ra, ngay sau đó là liên hoàn call đòi mạng.

Thẩm Tri Quyện nhìn cái tên ở phía trên, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã tắt máy.

Một giây sau, chiếc mô tô nổ ầm ầm “xoạch” cái đã chặn ở trước mặt cậu. Bùi Thanh Lộc nóng nảy tháo mũ bảo hiểm xuống, chĩa mấy chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại ra: “Dám từ chối điện thoại của anh, Thẩm Tri Quyện, tốt nhất là em giải thích đàng hoàng cho anh nghe!”

“Chẳng phải anh nhìn thấy hết rồi còn gì? Có gì cần phải giải thích nữa đâu.” Vẻ mặt Thẩm Tri Quyện chân thành nhưng lời cậu nói ra lại chọc điên người ta: “Hay là em từ chối thêm lần nữa, để anh nhìn cho rõ nhé?”

Bùi Thanh Lộc: “!”

Thẩm Tri Quyện đã đi vòng qua anh ta, ra khỏi trường học.

Bùi Thanh Lộc đứng phía sau gọi to tên của cậu, dùng hết mọi chiêu từ uy hϊếp đến dụ dỗ, nhưng đều không thể khiến bước chân Thẩm Tri Quyện chậm lại chút nào.

Mắt thấy Thẩm Tri Quyện đã sắp sửa ra khỏi cổng trường đến nơi rồi, anh ta mới bất lực, ra đòn sát thủ: “Là ông nội bảo anh tới đón em về.”

Thẩm Tri Quyện lúc này mới đứng lại.

Cậu và Bùi Thanh Lộc là anh em họ, ông nội của Bùi Thanh Lộc – ông cụ Bùi là ông ngoại của cậu.

Tuy rằng Thẩm Tri Quyện không quá thích người nhà họ Bùi, nhưng ông ngoại vẫn luôn đối xử tốt với cậu, nên lời ông cụ nhà cậu nói thì vẫn phải tôn trọng.

Bùi Thanh Lộc thấy cậu đồng ý thì thở phào.

Anh ta mới từ nước ngoài về, không hiểu rõ về người em họ này, chỉ nghe nói tính tình cậu dở dở ương ương, rất khó chiều.

Nhưng thật ra thì vẫn ổn mà!

Bùi Thanh Lộc lấy thêm một cái mũ bảo hiểm nữa cho Thẩm Tri Quyện đội.

Mấy sợi tóc xoăn không yên phận lọt ra từ khe hở, màu sắc trông nhạt hơn so với người bình thường một chút, màu da cũng thiên hướng trắng trẻo. Dưới chiếc mũ bảo hiểm được tạo hình hầm hố, lố bịch, trông cậu càng thêm phần ngoan ngoãn.

Bùi Thanh Lộc nghĩ đến chuyện từ nhỏ ba mẹ cậu đã mất, về sau cậu được gửi nuôi nhờ ở nhà họ Bùi.

Cho dù ông nội anh ta có đối xử tốt với cậu, nhưng bác cả, bác hai thậm chí là ba của anh ta đều là kiểu người khá thích nịnh bợ. Chẳng biết đứa trẻ đáng thương này đã làm cách nào để sống sót được dưới mí mắt của bọn họ vậy nữa.

Trong lòng Bùi Thanh Lộc nảy sinh chút thương tiếc, hiếm khi ôn hòa nói chuyện cùng cậu: “Về nhà xong thì cứ đi theo cạnh anh.”

Thẩm Tri Quyện nghi hoặc liếc qua, đυ.ng ngay vào cái nét thương xót còn chưa thu hết trong mắt anh ta.

Thẩm Tri Quyện: “…”

Bùi Thanh Lộc thấy cậu không nói gì, còn tưởng cậu đã bị mình làm cho cảm động, nên anh ta càng thêm đồng cảm với cậu, cũng cảm thấy trách nhiệm trên người mình càng thêm nặng nề.

Chiếc mô tô nổ vang ầm trời suốt dọc đường đến tận khi về nhà họ Bùi.

Tổ tiên nhà họ Bùi là một gia tộc lớn, đến ngày nay vẫn giữ nguyên được khá nhiều khí thế ngày xưa.

Ví dụ như vào mùng một và mười lăm hàng tháng, toàn bộ gia đình sẽ tụ tập ăn cơm ở nhà chính.

Bùi Thanh Lộc ra nước ngoài nhiều năm, cách đây không lâu mới học xong và về nước, không hiểu rõ lắm về chuyện của gia tộc, nhưng cũng biết bác cả và bác hai bây giờ đang tranh đấu rất căng thẳng.

Nhà anh ta không có dã tâm gì, nhưng bác cả và bác hai lại muốn lôi kéo nhà anh ta, vậy nên đối xử với anh ta rất nhã nhặn.Anh ta vừa mới về đã được xếp vào tổng công ty của tập đoàn, không phải phấn đấu từ tầng dưới lên giống như các anh chị họ khác.

Lúc này, anh ta lại nghĩ đến gì đó. Thẩm Tri Quyện cũng tốt nghiệp đại học rồi mà lại chẳng hề nghe thấy cậu muốn vào công ty làm.

Đã bị làm lơ tới mức độ này rồi sao?