Editor: bownee00world
Đúng như Ly Nguyệt nghĩ, Lâm Mộc kể hết mọi việc mà Chu Thiệu Nguyên đã làm sau khi hồi phủ.
Nếu Chu Thiệu Nguyên nghe được những lời Lâm Mộc nói ở đây, chính hắn cũng sẽ cảm thấy kinh hãi, bởi Lâm Mộc nắm bắt từng lời nói của Chu Thiệu Nguyên sau khi hồi phủ quá mức chi tiết, bao gồm cả việc hắn đi quá vội vàng nên làm gãy một cành cây trong hoa viên của phủ quốc công.
Ly Nguyệt chỉ cảm thấy tất cả là chuyện đương nhiên.
Ly Nguyệt cân nhắc một lúc, không hiểu vì sao đối phương lại khác với trong mơ, y liếc nhìn Lâm Mộc đang cúi đầu với dáng vẻ như thật sự cung kính.
"Nếu đại ca quan tâm ta, muốn đến gặp ta, vậy để đại ca vào đi."
Ly Nguyệt rất ghét đôi huynh đệ Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh.
Bọn họ không chỉ quá mức ưu tú, được người người ca ngợi, mà còn khiến y trông giống một con bọ rệp trong cống, không đỡ nổi một đòn tấn công.
Rõ ràng là cả ba đều có cùng một dòng máu nhưng hai người kia từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ, còn những thứ mà y đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được thì đối với bọn họ lại dễ như trở bàn tay.
Làm sao mà y không thể ghen ghét và căm hận cho được?
Vậy nên ngoài miệng tuy nói hoan nghênh nhưng y thậm chí còn không có ý định đứng dậy nghênh đón.
Ly Nguyệt không ra ngoài, Lâm Mộc cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn có chút bất mãn với Chu Thiệu Nguyên.
Đơn giản là vì mặc dù Chu Thiệu Nguyên nói muốn đến gặp Ly Nguyệt nhưng thái độ rất lãnh đạm, thậm chí còn có vẻ không hài lòng. Dựa vào cái gì?
Giờ phút này, Lâm Mộc và Ly Nguyệt dường như có cùng suy nghĩ.
Lâm Mộc cảm thấy Chu Thiệu Nguyên ở phủ quốc công, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ, không nên tỏ thái độ bài xích với tiểu thiếu gia. Hắn cảm thấy bất bình cho tiểu thiếu gia.
Vậy nên khi Lâm Mộc lần nữa đối mặt với Chu Thiệu Nguyên, Chu Thiệu Nguyên có thể cảm nhận rõ sự lạnh nhạt của đối phương dành cho mình.
Chu Thiệu Nguyên tức đến nhíu chặt hàng lông mày đen rậm, trong lòng ngột ngạt không thôi.
Người khác thì không nói, nhưng Lâm Mộc là cận vệ của phụ thân, từ trước đến nay vẫn luôn có thái độ đúng mức, vậy mà bây giờ chỉ vào truyền lời một tiếng, quay ra liền thay đổi thái độ.
Hết tám phần là vị đệ đệ kia đã nói gì đó sau lưng hắn.
Vì thế mà lời nói có chút không khách khí.
"Người biết nghĩ rằng ta đến gặp đệ đệ, người không biết cho rằng ta đến bái tổ tông."
Sắc mặt Lâm Mộc hơi thay đổi.
"Đại thiếu gia, cẩn thận lời nói."
Sau đó nói tiếp.
"Sức khỏe của tiểu thiếu gia không tốt, quốc công và thái phu nhân đã dặn dò chúng hạ nhân phải hầu hạ cẩn thận."
Chu Thiệu Nguyên cười lạnh.
Hai chữ "cẩn thận" có ngày lại rơi xuống đầu hắn? Vị đệ đệ này đáng để hắn làm hại sao?
Bởi vì trong lòng không vui nên sau khi vào phòng ngủ, hắn cũng không buồn nhìn Ly Nguyệt đang ngồi trên nhuyễn tháp.
Chu Thiệu Nguyên tùy ý nhìn đồ trang trí bày biện trong phòng ngủ, không có gì là không tinh xảo và sang quý. Bình hoa được trưng trên kệ cổ không phải là đồ bệ hạ ban tặng vào đầu năm nay sao? Nói không chừng toàn bộ bảo vật của phủ quốc công đã được đưa đến đây.
Chu Thiệu Nguyên cười lạnh khi nghĩ đến kết luận này.
"Xem ra phụ thân thật sự sủng ái ngươi."
"Ta còn muốn khen ngươi một câu, đệ đệ, ngươi quả không hổ danh là người được xứ phong lưu nhất Giang Nam nuôi dưỡng, bản lĩnh lấy lòng người khác cũng không tệ nhỉ?"
Chu Thiệu Nguyên có chút hối hận sau khi buột miệng thốt ra lời này, cảm thấy lời nói của mình có hơi quá đáng.
Ly Nguyệt không quan tâm Chu Thiệu Nguyên nghĩ gì, y bây giờ chỉ càng thêm hận Chu Thiệu Nguyên.
Bởi vì điều mà y ghét nhất cũng là điều mà y sợ nhất, chính là có người nhắc đến xuất thân của y.
Vậy nên Ly Nguyệt không chút do dự đáp với vẻ mỉa mai.
"Thật sao? Cứ như vậy thì ta sẽ sớm trở thành đích tử của phủ quốc công mất."
Nói đến đây, Ly Nguyệt mới có thể mỉm cười đầy đắc ý.
"Phụ thân đúng là rất sủng ái ta, nói không chừng cũng sẽ cho ta vị trí thế tử của phủ quốc công."
"Ngươi nghe có đúng không? Đại ca?"
Ly Nguyệt biết mình không thể tranh vị trí thế tử với Chu Thiệu Nguyên, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới việc y dùng lời lẽ để tấn công đối phương.
Chu Thiệu Nguyên có chút sửng sốt, thế quái nào mà giọng của vị đệ đệ này lại dễ nghe như vậy? Những lời này vốn dĩ khiến người nghe rất khó chịu, nhưng khi đối phương nói bằng âm thanh như vậy, Chu Thiệu Nguyên thế mà lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Cuối cùng hắn cũng quay lại nhìn vị đệ đệ này.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một tia sáng rực bùng bổ trong đầu Chu Thiệu Nguyên.
Trên đời này làm sao có thể có một người như vậy? Chu Thiệu Nguyên tự hỏi như người mất trí, hắn vô thức tiến lên hai bước, lặp đi lặp lại.
"Ngươi là, đệ đệ của ta?"