Editor: bownee00world
"Mẫu thân đã mất nhiều năm, phụ thân muốn tái hôn cũng không ai nói không được, nhưng "mẫu thân của A Nguyệt" trong lời của tổ mẫu, ngay cả làm trắc thất cũng không thỏa đáng. Tính đến chuyện đưa bài vị vào làm kế thất, trước tiên chưa nói đến thanh danh của phủ quốc công, còn Thiệu Anh thì sao, theo học đại nho, bạn bè đều là thanh lưu, sau này làm sao có thể ngẩng cao đầu trước thầy và bạn bè?"
Thái phu nhân bình tĩnh trả lời.
"Chuyện này đã giải quyết xong xuôi rồi, ta và phụ thân con không có ý định thương lượng với ai cả."
"Phủ quốc công chúng ta vốn cũng không cần thanh danh quá tốt. A Nguyệt cũng là đệ đệ của con, con không thể vì Thiệu Anh mà khiến A Nguyệt cảm thấy tủi thân."
Chu Thiệu Nguyên, "…"
Câu nói này thể hiện sự thiên vị rõ mồn một. Phải biết rằng thái phu nhân đã từng rất yêu thương Thiệu Anh, vậy mà bây giờ lại có thể nói ra những lời như vậy.
Vị đệ đệ tên A Nguyệt đó, chẳng lẽ là biết cách sử dụng cổ thuật Nam Cương sao?
Chu Thiệu Nguyên vốn không quan tâm vị đệ đệ này, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một đệ đệ là Chu Thiệu Anh.
Hiện tại hắn vẫn rất chắc chắn với quan điểm của mình.
Nhưng sâu trong lòng vẫn rất muốn nhìn thấy vị đệ đệ này.
Muốn nhìn xem vị đệ đệ này có thể mê hoặc lòng người đến mức nào.
Chu Thiệu Nguyên hành động rất nhanh.
Sau khi rời khỏi Tùng Hạc Viện của thái phu nhân, Chu Thiệu Nguyên tùy tiện chỉ vào một hạ nhân đi ngang qua.
"Ngươi biết đệ đệ mới tới của ta đang ở đâu không?"
Vốn tưởng đối phương sẽ lập tức trả lời, không ngờ đợi một lúc vẫn không nghe thấy đối phương nói gì.
Chu Thiệu Nguyên có chút mất kiên nhẫn, sau đó kinh ngạc khi nhìn thấy… sự cảnh giác trong mắt hạ nhân?
Như thể hắn sẽ làm chuyện gì đó không hay.
Chu Thiệu Nguyên, "…"
Chu Thiệu Nguyên đã không còn nghi ngờ vị đệ đệ tên "A Nguyệt" xuất thân từ Nam Cương và am hiểu cổ thuật nữa.
Chẳng lẽ đối phương là yêu tinh đội lốt người? Tới đây để mê hoặc lòng người.
***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***
Ly Nguyệt đang uống thuốc, y nhíu mày, uống cạn chén thuốc trong một hơi.
Sau đó vỗ nhẹ vào ngực, chờ đợi cơn buồn nôn tan đi.
Ly Nguyệt không ăn mứt hoa quả, tật y đã nói mứt hoa quả sẽ làm giảm tác dụng của thuốc. Mặc dù thuốc có vị đắng nhưng thân thể gầy yếu này càng khiến y khó có thể chịu đựng.
Phủ Anh quốc công dùng võ lập nghiệp, nếu y muốn mưu đồ nhiều hơn, thân thể này sẽ là một bất lợi lớn.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Ly Nguyệt cố nén lại cảm giác khó chịu.
"Mời vào."
Là Lâm Mộc.
Ngày đó sau khi gặp thái phu nhân và quốc công, Lâm Mộc liền từ cận vệ của Anh quốc công biến thành thị vệ của Ly Nguyệt.
Bởi vì từ đầu đến cuối giấc mơ đó, Ly Nguyệt coi Lâm Mộc như tai mắt được phái tới giám thị y, nhận ra được điều này nên y cũng không có ý định lôi kéo Lâm Mộc.
Đối phương là cận vệ được Anh quốc công bồi dưỡng nhiều năm, tận tâm và trung thành với Anh quốc công và phủ quốc công, không phải là người mà y có thể dễ dàng lôi kéo.
Không bằng nghĩ cách đẩy hắn trở về.
Lâm Mộc không biết Ly Nguyệt đang nghĩ gì, mấy ngày nay bị quốc công phái đến bên cạnh Ly Nguyệt khiến hắn vui mừng khôn xiết, thậm chí trong lòng còn nảy sinh những ảo tưởng mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Muốn gần tiểu thiếu gia một chút, gần hơn một chút nữa.
Vừa bước vào phòng, Lâm Mộc lén lút hít một hơi thật sâu, cảm giác được nơi tiểu thiếu gia ở đã lâu đều bị hương thơm thanh mát của tiểu thiếu gia vây quanh.
Sau mấy hơi thở hắn mới hoàn hồn, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Ly Nguyệt, hô hấp đột nhiên cứng đờ.
Thiếu niên ở trong nhà chỉ mặc trường bào màu trắng khá mỏng, đai lưng có hoa văn tối màu làm nổi bật vòng eo thon gầy. Cổ tay trắng như tuyết gác trên chiếc bàn nhỏ làm từ gỗ sưa, khuôn mặt được bao bọc bởi mái tóc đen mềm tựa như mây, đôi mắt đen láy, sáng như sao trời, hàng mi dài ngưng tụ một lớp sương hoa rất mỏng.
Miệng lưỡi Lâm Mộc có chút khô khốc, hắn nắm chặt nắm tay, đào một vết máu thật sâu trên lòng bàn tay, ngăn cản cuồng vọng ngày càng lớn trong lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được thanh âm khàn khàn.
"Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia hồi phủ, bây giờ đang ở ngoài viện, muốn gặp ngài."
Ly Nguyệt chớp chớp mắt, đến khi làn sương mỏng ngưng tụ trước mắt vì uống thuốc tan đi, y chậm rãi ngẫm nghĩ tại sao vị đại ca trong mơ luôn phớt lờ y, chỉ coi Chu Thiệu Anh là đệ đệ, lại thay tâm đổi ý khi hồi phủ, muốn gặp y.
"Vừa trở về liền muốn gặp ta sao?"
Mặc dù sớm muộn gì cũng phải đuổi Lâm Mộc đi, nhưng không thể không nói, Lâm Mộc trong rất nhiều thời điểm rất có ích. Ví dụ như thân là cận vệ từng được Anh quốc công vô cùng tín nhiệm, có thể tự mình nghe ngóng rất nhiều tin tức trong phủ một cách chi tiết.
Là một con chó ngoan, nhưng tiếc thay, đối tượng trung thành lại không phải y.
Khuôn mặt như tuyết như ngọc xinh đẹp đến động lòng người giờ phút này lại mang theo một tia ác ý đáng sợ.