Bia Đỡ Đạn Xuyên Thành Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 6

Editor: bownee00world

Thái phu nhân trông có vẻ rất vui mừng.

"Ngoan, ngoan lắm, đúng là một đứa trẻ ngoan."

Thái phu nhân định gọi tên đối phương, nhưng lúc này bà mới kinh ngạc phát hiện, chính bà cũng không biết tên đứa cháu trai nhỏ tội nghiệp của mình là gì.

Thái phu nhân bắt đầu hối hận, lẽ ra trước kia bà không nên vì thành kiến mà lạnh nhạt quá mức, cuối cùng chỉ có thể áy náy hỏi chuyện.

"Tên con là gì?"

Tâm trạng vốn đang do dự và bất an của Ly Nguyệt lập tức trở nên tĩnh lặng sau khi nghe câu hỏi này.

Đôi mắt đen láy dần dần bao trùm sắc thái lạnh nhạt giễu cợt.

Mặc dù không biết tại sao thái độ của thái phu nhân lại khác với giấc mơ, nhưng có lẽ cũng là vì chính bản thân y đã đưa ra lựa chọn khác.

Đáng tiếc là ngay cả tên cũng không biết.

Lòng tốt này, đằng sau đó có bao nhiêu phần chân thật?

Ly Nguyệt che giấu cảm xúc của mình và cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tổ mẫu, con là Ly Nguyệt."

Thái phu nhân nghe xong liền không tiếc lời khen ngợi.

"Tên rất hay."

Ly Nguyệt không quan tâm, nhưng y vẫn cụp mắt xuống, làm ra vẻ rất vui mừng.

"Cảm ơn tổ mẫu đã khen."

Ly Nguyệt cảm thấy mình đã ngụy trang rất tốt, nhưng Anh quốc công và thái phu nhân đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn nên không thể không nhìn ra chút tâm tư quá rõ ràng cũng như kỹ thuật diễn quá thô thiển và vụng về của thiếu niên.

Tuy nhiên, bọn họ không hề cảm thấy khó chịu mà phần nhiều hơn là thương hại thiếu niên.

Thậm chí còn tự mình tìm lý do cho Ly Nguyệt.

Ly Nguyệt chắc hẳn đã phải chịu không ít khổ sở bên ngoài nên thoạt nhìn có vẻ ốm yếu, hoàn toàn khác với hai vị ca ca khỏe mạnh.

Trong lòng có chút oán hận cũng là chuyện thường tình.

***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***

Trước khi hồi phủ, Chu Thiệu Nguyên đã nghe được một vài tin đồn nhảm nhí.

Nghe nói Anh quốc công hết mực cưng chiều đứa con lưu lạc bên ngoài và sống trong thanh lâu từ nhỏ kia, thậm chí còn có ý đưa bài vị của nữ tử xuất thân từ thanh lâu vào cửa.

Chu Thiệu Nguyên vốn không quá tin tưởng.

Cho đến khi hắn đến chính đường gặp thái phu nhân, thấy đối phương sau ba câu nói vẫn chưa dứt khỏi thiếu niên.

Chu Thiệu Nguyên, người chưa bao giờ đặt vị đệ đệ này trong lòng, khẽ nhíu mày.

Mặc dù gần đây mỗi lời thái phu nhân nói đều không thể tách rời vị đệ đệ kia, thậm chí còn nhiều lần nhấn mạnh tình cảnh của y đáng thương và cần được che chở, nhưng xuất phát từ sự kính trọng thái phu nhân, Chu Thiệu Nguyên cũng chỉ hơi nhíu mày và kiên nhẫn lắng nghe.

Cho đến khi hắn nghe thấy thái phu nhân nói.

"Tạm thời không nhắc đến chuyện khác, bởi vì xuất thân của mình nên A Nguyệt luôn cảm thấy buồn bực trong người, tật y sau khi xem mạch cũng đã nói điều này không có lợi cho quá trình dưỡng bệnh."

"A Nguyệt từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài nên chịu rất nhiều gian khổ, thân thể cũng vì vậy mà hay ốm đau bệnh tật, lẽ ra phải đón từ sớm để có thể chăm sóc nó thật tốt. A Nguyệt hiểu chuyện, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng ta có thể cảm nhận được nó vẫn để ý đến xuất thân của mình. Ta và phụ thân con đã bàn tính rồi, sẽ chọn một ngày để đón mẫu thân nó về để nó có thể an tâm dưỡng bệnh. Như vậy cũng để nói cho mọi người biết, A Nguyệt là tiểu thiếu gia được phủ quốc công chúng ta thừa nhận, nó cũng có người chống lưng."

Chu Thiệu Nguyên không bao giờ tin vào những lời đồn thổi nhảm nhí bên ngoài, hắn và Thiệu Anh đều biết chuyện của vị đệ đệ này, cả hai đều ngầm hiểu ý nhau, đón người về nuôi dưỡng là được.

Nhưng bây giờ, Chu Thiệu Nguyên xoa xoa thái dương, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Chu Thiệu Nguyên không có ý kiến gì về những lời thái phu nhân vừa nói, hắn chỉ thử nói.

"Tổ mẫu định nghênh đón thế nào? Lấy thân phận trắc thất sao? Thà lập gia phả…"

Ý của Chu Thiệu Nguyên là, nếu vị đệ đệ này có bản lĩnh khiến cả thái phu nhân và phụ thân đều để tâm đến, vậy thì dứt khoát đưa người vào gia phả, đến lúc đó tổ chức yến hội cho y, mọi người đều biết phủ quốc công rất yêu thích vị đệ đệ này.

Chu Thiệu Nguyên đang nói nửa chừng thì bị thái phu nhân ngắt lời.

"Đương nhiên là phải đưa vào gia phả."

"Nhưng nếu chỉ là gia phả thì không khỏi có chút tủi thân A Nguyệt. Con cũng biết từ khi sự tồn tại của A Nguyệt bị lôi ra, bên ngoài đã nói rất nhiều lời khó nghe. Lỡ như đến lúc đó A Nguyệt nghe thấy tin đồn nhảm nhí nào thì sao? A Nguyệt chắc chắn sẽ rất buồn…"

Chu Thiệu Nguyên không còn cảm nhận được cơn đau ở thái dương nữa, nhưng huyệt thái dương của hắn vẫn không ngừng co giật.

"A Nguyệt" kia là người được làm từ thủy tinh sao? Chỉ vài ba lời đồn nhảm nhí đã có thể khiến y vỡ nát?

Từ khi nào mà thái phu nhân và phụ thân biết cưng chiều người khác đến mức độ như vậy?

Nếu lúc này Chu Thiệu Nguyên chỉ cảm thấy hoài nghi và buồn bực thì những lời tiếp theo của thái phu nhân thật sự khiến hắn không thể ngồi yên.

"Thiệu Nguyên, phụ thân con có ý đón mẫu thân của A Nguyệt về làm kế thất."

Nghe thấy vậy, Chu Thiệu Nguyên đứng bật dậy, lần đầu tiên ngắt lời thái phu nhân.