Phu Lang Kêu Ta Về Nhà Ăn Bám

Chương 23

Đỗ Hành nhận lấy một miếng thịt lợn lớn có chút mỡ và vài miếng sườn nạc, nặng chừng bốn năm ký hơn nữa còn là miếng thịt ngon, đủ để thấy Tần Hùng quan tâm tới Tần Tiểu Mãn: “Cháu cảm ơn chú ạ.”

Hôm nay vốn dĩ Tần Hùng tới đây để tìm Tần Tiểu Mãn nói về chuyện của Đỗ Hành.

Ông ấy đã đến nhà chú họ Tiểu Mãn một chuyến, người anh em họ này làm việc ở quận, ông ấy định hỏi đối phương xem có thể tìm người nào đó hỏi thăm chuyện của huyện Thu Dương hay không.

Cũng may, huyện trưởng của huyện này đã gửi một bản sao thông tin những người dân đã đăng ký ở huyện Thu Dương cho chính quyền huyện để trợ giúp dân tị nạn định cư tại huyện Lạc Hà, trong lúc đó ông ấy cũng tìm thấy cái tên Đỗ Hành.

Giống y như những gì Đỗ Hành đã nói, Tần Hùng càng chấp nhận cậu hơn: "Gọi chú cái gì chứ, nghe là lạ sao ấy, sau này cậu cứ gọi tôi là chú hai Tần giống như mấy đứa bằng tuổi Mãn ca nhi trong làng đi.”

“Dạ, chú hai.”

Tần Hùng nghe vậy thì quay đầu nhìn Đỗ Hành một cái: Thằng nhóc này biết tận dụng cơ hội quá chừng.

Chuyến này Tần Hùng tới đây, ông ấy cảm thấy rất hài lòng nên không nói thêm gì với Đỗ Hành nữa, ông ấy đã đưa đồ xong rồi nên cũng không ngồi lại chơi mà đi về nhà.

Đỗ Hành lấy một cái thìa đã dùng tời ghim vào trong nồi thức ăn cho heo, thấy khoai lang dưới cùng đã mềm nhũn thì y biết sắp nấu xong thức ăn cho heo rồi, vì thế y dập tắt lửa.

Nhìn sương mù bên ngoài tản đi một ít, vốn dĩ y định đi ra ngoài chút nhưng mới vừa ra sân, bước chân xuống bùn y chợt cảm thấy hối hận, đường đất bên ngoài bị nước mưa ngâm mềm, có nhiều người đi qua nên đường đã biến thành bùn nhão từ lâu.

Y đi hai bước rồi chuẩn bị trở về.

Lúc y vừa gập người lại đã lập tức nghe thấy giọng nói của hai đứa trẻ từ đầu kia con đường nhỏ truyền đến:

“Tần Tiểu Mãn đáng ghét quá, không chịu đi đào măng đàng hoàng mà lại đi hái hạt dẻ, mùa này chắc không có hàng rồi, nó giỏi quá, chúng ta mới xoay người đi lấy sọt là nó đã lập tức trèo lên cây hái hết món tốt rồi.”

"Trời mưa mà nó cũng không sợ trèo lên cao vậy sẽ bị ngã chết!"

“Ai, bỏ đi bỏ đi, đó chính là cây dẻ ở núi Công Sơn, chúng ta có thể hái thì đương nhiên nó có thể hái rồi, bây giờ có cãi tay đôi cũng không cãi thắng nó đâu.”

Thiếu niên vẫn khó hiểu nói: "Làng chúng ta không có ca nhi nào xấu tính như nó, đáng đời bị nhà họ Triệu bỏ rơi, đến chết cũng không ai thèm lấy.”

“Nghe nói nó tìm được người ở rể rồi, sáng nay tôi mới nghe Tần nương tử nói chuyện với mẹ tôi xong.”

“Thật hay giả thế, có người để ý nó được à?”

“Cái gì mà để ý cơ chứ, nghe nói đó là một người què vào làng chúng ta để xin cơm xong bị nó giữ lại ở chung đó.”

Hai thiếu niên cũng chỉ mười hai tuổi thôi, họ đang hăng hái nói với nhau, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Đỗ Hành đang đứng ở trước cửa nhà họ Tần.

Hai người họ không khỏi ngẩn người khi thấy người đàn ông xa lạ với khuôn mặt tuấn thú, thân hình xinh đẹp.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Đỗ Hành, hai thiếu niên ăn ý ngậm miệng bước nhanh hơn chút để vượt qua y, chờ sau khi đi qua nhà họ Tần rồi họ lại nhịn không được quay đầu nhìn thêm một cái, thấy Đỗ Hành vẫn còn ở cửa nhìn bọn họ, hai thiếu niên nhanh chân bỏ chạy.

Đỗ Hành nhíu mày, chả trách Tần Tiểu Mãn hung hăng, nếu cậu dịu ngoan thì sẽ bị người trong làng này bắt nạt thê thảm.

Y khẽ thở dài, nghĩ tới việc có thể đối phương sắp trở lại, vì thế y gập người lại trở về phòng bếp.

Buổi chiều mưa tạnh, trên đường núi bắt đầu có người đi xuống.

Tần Tiểu Mãn chính là một trong số đó, cậu cởϊ áσ tơi ra đặt ở trong sọt và tháo mũ rơm xuống.

Tuy rằng buổi chiều không có mưa, nhưng cây cối trong núi tích nước nên cứ liên tục rơi xuống, hôm nay cậu khoác áo tơi gần cả ngày mà quần áo bên trong vẫn ướt mất một phần.

Lúc làm việc cậu không cảm thấy lạnh, bây giờ ra khỏi núi bị gió thổi ngay chỗ ướt mới thấy lạnh, tuy nhiên cậu đã xem đây là thói quen từ lâu.

Hái hạt dẻ mất chút thời gian nên hôm nay về hơi muộn, nghĩ đến lúc về nhà còn có rất nhiều việc cần phải làm như nấu thức ăn cho heo và nấu cơm, cậu không khỏi bước nhanh để về nhà.

Mặc dù có rất nhiều việc vặt nhưng hôm nay cậu về nhà sẽ không còn là một mình cậu nữa, tốt xấu gì cũng náo nhiệt hơn chút, nghĩ đến đây cậu cảm thấy an ủi ở trong lòng, bước chân cũng càng có sức hơn.

“Tôi đã về rồi đây!”

Vừa tới cửa nhà là Tần Tiểu Mãn đã ngay lập tức nhìn vào trong nhà hô to một tiếng, vừa dứt lời, cậu nhanh chóng nghe thấy tiếng mở cửa.