Phu Lang Kêu Ta Về Nhà Ăn Bám

Chương 24

Trong lòng cậu vô cùng vui vẻ, cậu vội vàng đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Hành đang đứng ở cửa phòng.

“Mùi gì thế này?” Tần Tiểu Mãn tiến vào sân, mũi lập tức ngửi thấy mùi thịt: "Thím hai đột nhiên tốt bụng đưa thịt đã làm xong tới đây à?"

Đỗ Hành cười cười, nhìn Tần Tiểu Mãn tóc hơi ướt, y đưa tay nhận lấy cái gùi cậu đang đeo: "Không phải, buổi chiều chú Hai mới đưa thịt tới.”

“Vậy tại sao lại thơm đến vậy?”

Đỗ Hành còn chưa trả lời đã thấy Tần Tiểu Mãn buông gùi vội vàng chạy vào trong bếp, y lại khập khiễng đi theo.

“Anh... Anh nấu cơm đấy à?!”

Tần Tiểu Mãn ngửi mùi rồi mở nắp nồi ra, nhìn trong nồi có một đĩa thịt băm xào dưa muối còn đang bốc hơi nóng, một nồi cơm trắng nóng hôi hổi, trong canh còn có củ cải.

Hương thơm ngào ngạt và nóng hầm hập, một món ăn một canh!

Tần Tiểu Mãn khϊếp sợ không nói nên lời, không riêng gì như thế, trong một cái nồi khác còn có thức ăn cho heo đã được nấu xong, những chuyện cậu nhớ phải làm lúc trở về đều bị Đỗ Hành làm hết.

Đỗ Hành ho khan một tiếng, y tự mình nấu cơm nên hẳn là không thể coi y ăn bám đâu nhỉ: "Cậu xem có hợp khẩu vị không.”

Về nhà có miếng cơm nóng ăn đã vô cùng tốt rồi, ai còn xoi mói có hợp khẩu vị hay không.

Tần Tiểu Mãn vừa kích động vừa cảm thấy vui sướиɠ bất ngờ, cho nên cậu cũng không biết nên nói cái gì, lòng bàn tay không ngừng lau góc áo bên cạnh người mình.

“Quần áo ướt hết rồi, cậu tắm nước nóng rồi ăn cơm đi, nếu không sẽ dễ bị cảm lắm.”

Đỗ Hành thấy cậu vui vẻ đến mức không biết nên làm cái gì, vì thế y thay cậu múc nước nóng đổ vào trong thùng nước.

Tần Tiểu Mãn đoạt lấy gáo nước hồ lô: "Để tôi để tôi!”

Thấy đối phương xách thùng nước với bước đi nhẹ nhàng tiến vào trong phòng tắm, nghĩ đến chuyện mình té xỉu thì y hơi đỏ mặt, không định tiếp tục tiến lên xách thùng nước đi vào giúp cậu.

Y đứng ở dưới mái hiên rồi đi lấy áo tơi trong gùi của Tần Tiểu Mãn ra, run rẩy treo nó lên trên vách tường, thấy trong gùi còn chứa hạt dẻ.

Hạt dẻ nhỏ, lúc này gai của nó đã nứt ra làm lộ ra hạt dẻ màu nâu đỏ bên trong, mỗi trái đều vô cùng no đủ, hiển nhiên là đã được chọn lựa kỹ càng.

Đỗ Hành bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua cậu thấy Triệu Khởi tới đưa hạt dẻ, lúc anh ta nói chuyện với Tần Tiểu Mãn còn thuận miệng nói một câu là mùa ăn hạt dẻ.

Dường như y vừa nhận ra được điều gì đó, y nắm chặt hạt dẻ trong tay rồi nhìn về phía phòng tắm.

“Lúc tôi đi đào măng thấy hạt dẻ sinh trưởng tốt quá cho nên lập tức hái về mấy trái, trên cái cây kia có rất nhiều hạt dẻ." Tần Tiểu Mãn đi ra lấy đồ thì thấy Đỗ Hành đang nhìn hạt dẻ, nói: "Kết quả măng mùa đông không đào được nổi hai cái nhưng lại hái được rất nhiều hạt dẻ để đem về.”

“Mấy cái này đưa vào thành phố đem đi bán cũng không được nhiều tiền, anh cứ cầm lấy mà ăn đi.”

Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn, trong lòng có cảm giác khó tả.

“Tôi đi lấy quần áo rồi đi tắm.”

Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn vào phòng, y bưng gùi qua một bên.

Trong thời gian Tần Tiểu Mãn đi tắm, y mang găng tay rồi dùng kìm lửa tách hạt dẻ ra, hạt dẻ ăn ngon vỏ ngoài bọc gai của nó đâm rất đau, nếu không để ý sẽ bị đâm vào trong thịt, cũng may là tất cả chúng đều đã được mở lỗ rồi nên dễ tách ra.

Gần nửa gùi hạt dẻ bóc ra chỉ được có một chậu nhỏ, Đỗ Hành bỏ vào trong nhà, dọn dẹp vỏ gai đã bóc ra rồi chất đống ở dưới góc sân, chờ gió phơi khô thì có thể dùng làm củi đốt.

Người nông dân có thể tận dụng mọi thứ, từng hạt rau dại, từng nắm vỏ gạo đều có tác dụng của nó, bọn họ sống rất tiết kiệm.

Đỗ Hành làm quản lý thôn, y xuống nông thôn đã ba năm cho nên rất am hiểu những chuyện này.

Còn lại có ba bốn cây măng mùa đông có kích thước không đồng nhất, tầm khoảng bốn năm cân, Đỗ Hành cẩn thận xử lý rễ cây, nếu vỏ ngoài của măng mùa đông không bị phá hư thì có thể bảo quản được lâu.

Thu dọn xong mấy thứ trong gùi thì lúc này Tần Tiểu Mãn cũng đã tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài.

Cậu chỉ mặc một bộ quần áo nhăn nheo, dùng khăn lau tóc, nhìn Đỗ Hành đang run gùi, cậu buông khăn xuống nói: "Anh làm xong rồi à?”

“Ừ.”

Tần Tiểu Mãn thấy anh làm rất tốt những chuyện này thì nhíu mày: "Sao cái gì anh cũng biết làm hết vậy?”

Đỗ Hành cười cười: "Đến cả những người không có tay cũng biết những chuyện này mà? Không phải trước đây tôi chỉ đọc sách thôi đâu.”

“Chúng ta ăn cơm tối ở phòng bếp nhé?”

Tần Tiểu Mãn gật đầu: "Được, vừa hay có thể hong khô tóc.”

Hai người vào bếp rồi kéo hai cái băng ghế ra xếp lại với nhau, cả hai bưng cơm và đồ ăn lên.