Phu Lang Kêu Ta Về Nhà Ăn Bám

Chương 22

“Được.”

Đỗ Hành buông tay xuống đáp một tiếng, Tần Tiểu Mãn vội vàng đưa trứng qua: "Ăn đi.”

“Lát nữa cậu còn phải lên núi làm việc, cậu ăn đi.”

“Cái này tôi đặc biệt nấu cho anh đấy, anh gầy quá, chăm sóc cho cơ thể có tí thịt thà sẽ đẹp hơn.”

Đỗ Hành nhướng mày rồi nhận lấy trứng gà, tách ra làm hai: "Mỗi người một nửa.”

Tần Tiểu Mãn nhìn bàn tay y với khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cân xứng đưa tới một nửa trứng gà, cậu không từ chối mà thậm chí còn vui tươi hớn hở giống như thể Đỗ Hành đã đặc biệt nấu trứng gà cho cậu.

Sau bữa sáng, Tần Tiểu Mãn lấy ra hai củ khoai lang nướng ở trong bếp, cậu còn để lại cho Đỗ Hành một bữa trưa để y ăn, sau đó cậu lập tức mặc áo tơi đội mũ rơm và đeo một cái gùi nhỏ, khiêng cuốc đi ra ngoài.

Đỗ Hành nhìn con đường nhỏ lầy lội ở trước hàng rào trong sân, Tần Tiểu Mãn dậm chân đi xuống một vũng bùn, cứ như vậy cậu mạo hiểm gió lạnh mưa nhỏ đi về phía đỉnh núi, chẳng mấy chốc bóng dáng gầy gò đã nhanh chóng biến mất trong sương mù.

Năm nay y đã mười tám tuổi, ca nhi thấp hơn những người nam khác một cái đầu, Tần Tiểu Mãn có thể coi là cao hơn những bạn đồng trang lứa, nhưng khi đứng ở trước mặt Đỗ Hành thì cậu cũng chỉ đứng đến trên vai của y một chút mà thôi.

Nhìn Tần Tiểu Mãn tuổi còn nhỏ mà đã một mình gánh vác gánh nặng cuộc sống vốn dĩ đã khiến người ta cảm thấy rất chua xót, bây giờ cậu còn muốn nuôi một người rảnh rỗi như y nữa, không phải lòng tự trọng của y bị đả kích, mà là y cảm thấy bản thân giống như một gánh nặng rất lớn đặt ở trên vai người vốn dĩ đã sống khó khăn.

Trong lòng Đỗ Hành vô cùng rối loạn, dưới tình huống này thì làm sao y có thể ăn bám cậu được cơ chứ! Làm sao mà ăn bám được! Y nhặt chổi quét dọn sân nhà vốn dĩ đã sạch sẽ, tự hỏi sau này bản thân nên sống thế nào đây.

Mặc kệ là sống thế nào thì y cũng không thể ăn không ngồi rồi được.

Đi dạo vòng quanh nhà rồi đi ra ngoài, y muốn tìm vài việc để làm.

Y không có gan đi vào trong phòng của Tần Tiểu Mãn, còn lại mấy phòng khác đều rất sạch sẽ gọn gàng, trong phòng bếp cũng không có nồi niêu xoong chảo cần rửa, củi đã được chất gọn gàng ở bên cạnh tường, ngay cả củi để y chẻ cũng không có.

Cuối cùng y phát hiện trước phòng bếp có một cái lều nhỏ, gà ở bên trong đang kêu dữ dội, Đỗ Hành đút khoai lang buổi sáng ăn còn dư lại cùng với một chút cám cho gà ăn.

Sau đó y lại đi vào trong chuồng gia súc, nhìn trong chuồng có nhốt một con heo ước chừng chừng một trăm cân đang liếʍ máng sắp ăn hết đồ ăn, khi nó nhìn thấy Đỗ Hành đi vào lập tức ré lên với y.

Đỗ Hành từng tiếp xúc với những gia súc này rất nhiều lần, mặc dù không thật sự bắt tay vào nôi chúng nhưng y cũng đã thấy việc chăm sóc gia súc rất nhiều lần, hẳn là lúc bắt tay vào làm thật cũng không khác gì cho lắm.

Lợn nhà bình thường cũng được nuôi cho ăn ba bữa, nhưng mà nay điều kiện có hạn nên hẳn là sẽ chỉ cho ăn hai bữa.

Buổi sáng Tần Tiểu Mãn dậy rất sớm, hẳn là cậu đã đút nó ăn một lần rồi, chắc là tầm sau mười hai giờ sẽ đút bữa thứ hai.

Đỗ Hành bưng một chậu nước đi vào đổ đầy máng ăn cho heo, trở lại phòng bếp lấy chậu gỗ lớn rồi bưng từng bó dây khoai lang để vào giỏ, băm nhỏ thành từng miếng... Tốt xấu gì thì y cũng tìm được một chuyện để làm.

Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong Đỗ Hành nhóm lửa nấu thức ăn cho heo ăn, y nhìn bên ngoài mưa rơi liên tục, bây giờ trời có sắp tối hay không cũng không phân biệt được.

“Mãn ca nhi, mở cửa!”

Đỗ Hành đang ở trong bếp, vừa nghe thấy tiếng kêu là y lập tức đi ra, mưa đã ngừng rơi rồi.

“Chú.”

Tần Hùng nhìn Đỗ Hành đến trông cửa, ông ấy vô thức nhíu mày: "Mãn ca nhi không có ở nhà à?”

“Cậu ấy đi lên núi rồi ạ.”

Tần Hùng vẫn đi vào sân, ông ấy đi về phía phòng bếp, đang nghĩ phải răn dạy Đỗ Hành hai câu vì y dám trốn ở nhà không làm gì hết, sống một cuộc sống thảnh thơi giống như đàn bà con gái thì ông ấy chợt nhìn thấy thức ăn cho heo đang được nấu sôi lên phát ra tiếng ùng ục ở trên bếp.

Mi tâm của ông ấy khẽ giật: "Mãn ca nhi mới đi à?”

Đỗ Hành lấy ghế tới cho Tần Hùng ngồi: "Vừa ăn sáng xong là cậu ấy đã ra ngoài ngay, chú tìm cậu ấy có việc gì không ạ?”

Tần Hùng nghe nói Tần Tiểu Mãn đã đi ra ngoài từ lâu rồi lại thấy lửa trong bếp vẫn đang cháy, nhất thời lông mày của ông ấy giãn ra, nhưng ông ấy không nói gì cả.

Ông ấy đưa miếng thịt trong tay cho Đỗ Hành: "Tôi bảo nó tới lấy thịt mà nó cũng không chịu tới.”