Thím hai của cậu tích cực thật đấy, chuyện mới xảy ra hôm qua mà hôm nay thím ấy đã nói cho nửa người trong làng nghe hết rồi.
“Tôi về rồi đây!”
Tần Tiểu Mãn vừa mới vào sân đã thấy Đỗ Hành đứng ở cửa bếp, hình như y nghe được giọng nói của cậu cho nên mới cố ý ở đó chờ cậu.
Cậu bước nhanh qua chỗ của y, tháo nón lá xuống treo lên trên tường: "Anh dậy sớm đến thế à?"
Đỗ Hành gật gật đầu.
“Là do mấy người bên ngoài nói chuyện làm ồn khiến anh tỉnh à?”
“Không phải, tôi vừa mới đứng dậy đi tới đây thôi, tôi còn đang nghĩ có nên đi chào hỏi người ta hay không thì cậu đã trở về rồi.”
Tần Tiểu Mãn đi vào bếp: "Sau này anh đừng để ý đến bọn họ, họ rảnh rỗi không có gì làm nên thế đấy.”
“Được.”
Tần Tiểu Mãn nghe thấy câu trả lời của Đỗ Hành thì không khỏi liếc mắt nhìn y một cái, cậu rất hống hách, bất kể là nói chuyện với người trong nhà hay là với hương thân thì cậu đều cãi tới cãi lui với đối phương, có rất ít người đồng ý với lời cậu nói.
Con ngươi của cậu chuyển động, nghĩ thầm người này đúng là rất ngoan.
“Sáng nay tôi có đi đến nhà thầy thuốc Thôi một chuyến, kết quả hôm qua chú ấy đã được người ta mời đi khám bệnh rồi, phải hai ngày nữa mới trở về nên chắc là phải chờ muộn chút mới mang anh đi khám chân được.”
Đỗ Hành nghe vậy thì nhìn thoáng qua chân mình: "Không sao, hai ngày có là gì đâu, lúc không bị lạnh thì nó cũng không đau lắm.”
“Vậy chúng ta ăn cơm đi.”
Tần Tiểu Mãn hấp bốn củ khoai lang, vào mùa khoai lang thì mọi người đều ăn nó đến quen, khoai lang vừa no vừa rẻ, tiết kiệm hơn lương thực nhiều, gạo một năm phải nộp thuế má rồi bán đi đổi lấy tiền, phần gạo còn lại cho mình ăn cũng không nhiều, nếu chia không đều thì sẽ không đủ ăn.
Cậu vớt khoai lang lên, ở giữa còn có một quả trứng gà.
Bữa sáng rất đơn giản, họ kéo một cái ghế rộng ra để ăn dưới bếp, bầu không khí rất ấm áp.
Tần Tiểu Mãn bưng một đĩa dưa muối đi ra ăn chung với khoai lang, cậu đập nát vỏ trứng, vừa bóc vỏ trứng vừa dặn dò y: "Lát nữa tôi phải lên núi một chuyến, ước chừng buổi chiều mới có thể về nhà. Hôm qua còn nấu dư một chén cơm, tôi có hâm nóng rồi để ở trong nồi cho anh, buổi trưa anh đói thì tự ăn đi nhé.”
"Cậu lên núi làm gì, đốn củi à?"
“Hôm nay không đốn củi được đâu, mùa đông thì rừng trúc trên núi sẽ mọc măng, tôi muốn đi thử vận may xem sao." Tần Tiểu Mãn nói: "Cũng thuận tiện đi tuần tra núi riêng một chút, xem có ai ở trên núi đào măng đốn củi không.”
Đỗ Hành gật đầu: "Được, vậy tôi đi với cậu.”
“Anh đi theo làm gì!”
“Đương nhiên là đi theo làm giúp cậu rồi.”
Tần Tiểu Mãn nói: "Anh có thể dùng đôi chân đó leo núi được bao lâu cơ chứ, trời mưa đường trơn trượt nếu lỡ như anh ngã thêm hai lần nữa thì phiền phức hơn đấy.”
Đỗ Hành nhíu mày: "Vậy tôi có thể làm gì?”
“Anh cứ ở nhà đợi đi.”
“Vậy tôi ở nhà làm gì?”
"Không có gì có thể cho anh làm cả, trời lạnh như thế này anh cứ bỏ than vào trong chậu than rồi vào trong phòng ngủ một giấc là tới giữa trưa rồi, đến lúc đó anh thức dậy ăn một bữa cơm rồi lại trở về trong phòng nằm ngủ, tôi sẽ nhanh chóng trở về làm cơm tối."
Nói xong, Tần Tiểu Mãn đưa trứng gà đã bóc sẵn qua cho y: "Ăn đi.”
Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn nghiêm tú như thế không giống đang nói đùa với mình, y lập tức nhanh chóng nhớ lại: "Ý của cậu là tôi không cần làm cái gì cả, chỉ cần ở nhà ăn bám cậu thôi ư?"
“Ăn bám thì sao? Tôi sẽ không để anh chết đói đâu!”
Đỗ Hành rất cảm động, y không nghĩ tới có một ngày cuộc sống mà rất nhiều người hướng tới ở trong thời đại mới sẽ rơi vào trên đầu mình.
Tần Tiểu Mãn thấy y không nói lời nào cũng không nhận trứng gà của mình, cậu còn tưởng là y bị tổn thương đến lòng tự tôn cho nên đang tức giận.
Cậu điều chỉnh lại vẻ mặt hung dữ của mình, dịu giọng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này đâu. Mau ăn đi, trứng gà nguội rồi này.”
Đỗ Hành trưng ra vẻ mặt phức tạp nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi trước mặt với đôi mắt sáng quắc, quan sát dáng vẻ nghiêm túc dỗ dành của cậu, y đưa tay che mặt.
Thật sự là... Xấu hổ quá đi!
“Vậy, nếu anh rảnh rỗi thì quét sân đi, có được không?”
Ngay từ đầu Tần Tiểu Mãn cũng muốn một người có thể làm việc làm phu lang mình, thế nhưng người đồng ý làm phu lang cậu là Đỗ Hành yếu ớt, nghĩ đến việc trước kia y là cậu ấm hơn nữa y còn có thể đọc sách viết chữ, những gia đình trong làng đều khá tôn kính người đọc sách, vì thế đương nhiên cậu không muốn y làm việc nặng nhọc gì rồi.”
Cũng không biết tại sao điều này lại khiến cho y mất vui.