Hoắc Thú nhìn người đang cúi xuống cánh đồng, trông giống như một bó cải trắng vô hại.
Chàng nhẹ nhàng nói: “Em nói chuyện với người trong thôn lanh lợi như vậy, nhưng nói chuyện với tôi lại lắp ba lắp bắp, tôi là mãnh thú sao?”
Kỷ Đào Du cắn môi dưới, tui không biết liệu anh có phải là mãnh thú hay không nhưng lúc muốn gϊếŧ người, lúc lại muốn chặt tay, ai mà không sợ chứ đại ca!
Cậu im lặng nhổ hành, không trả lời.
Hoắc Thú thấy tiểu ca nhi không đáp lại lời đùa của mình, bèn nghiêm túc nói: “Tôi muốn tìm một người, nhưng không biết tên tuổi và nơi ở của người đó.”
Kỷ Đào Du nghe vậy mới dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thú: “Làm sao có thể tìm được, nếu như vậy, tìm người ta làm gì?”
“Để đưa cho người đó một món đồ.”
“Có nghĩa là đã có tín vật.”
Thấy Hoắc Thú gật đầu, Kỷ Đào Du nghĩ rằng chàng không phải là người thích nói chuyện phiếm, và cũng không có lý do gì để đề cập đến chuyện này với cậu, cô nghĩ: “Nghĩa sĩ muốn tôi giúp tìm người đó phải không?”
Hoắc Thú không khẳng định cũng không phủ nhận, dừng lại một chút.
“Nếu có thể.”
Kỷ Đào Du nghe vậy mắt tròn xoe không thể tin được.
Thấy vậy, cậu nhỏ giọng nói: “Nếu anh không nói chuyện hôm nay ra ngoài, tôi sẽ giúp anh tìm.”
Hoắc Thú nhìn ca nhi đang cố gắng thương lượng, nhướng mày: “Tôi đã cứu em, em giúp tôi tìm người, chúng ta không nợ nhau.”
“Tôi giữ bí mật cho em, đó là chuyện khác.”
Kỷ Đào Du nhíu mày, người này trước đây không phải tỏ ra là người làm việc tốt không cần đền đáp sao, nhưng bây giờ lại âm thầm tính toán rồi.
“Vậy, vậy anh muốn như thế nào?”
Hoắc Thú từ tốn nói: “Tiền bịt miệng.”
Kỷ Đào Du im lặng một lúc, thì thầm: “Anh không có tiền sao? Còn muốn cái này.”
“Tôi cũng không phải là người xuất thân từ gia đình giàu có, không có tiền là chuyện bình thường phải không?”
Dù Kỷ Đào Du biết mình mất lịch sự, nhưng trong lòng không thể không thầm nghĩ, nhìn tuổi tác cũng không nhỏ nữa, lại chưa dành dụm được tiền, trận chiến này kết thúc, sau này lấy gì để an cư lạc nghiệp?
Cậu mím môi, có vẻ khó xử nói: “Nhưng tôi cũng không dành dụm được nhiều tiền lắm.”
Hoắc Thú nhíu mày: “Vậy thì mời tôi ăn một bữa cơm.”
Kỷ Đào Du ngượng ngùng nói: “Được, khi nào nghĩa sĩ có thời gian, hãy nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nhờ cha mẹ chuẩn bị rượu và thức ăn để mời nghĩa sĩ.”
Hoắc Thú nói: “Cha mẹ em mời, đó là để cảm ơn đã cứu em, còn muốn tôi giữ bí mật thì em phải mời riêng.”
“Vậy sao được! Đàn ông và tiểu ca nhi khác nhau.”
Kỷ Đào Du lập tức từ chối, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra vẻ mặt nguy hiểm của Hoắc Thú, cậu vội vàng cụp mắt xuống, tránh cái nhìn sắc bén như đại bàng của Hoắc Thú.
“Nếu vậy... miệng tôi cũng khá lỏng lẻo.”
Sau khi nói xong, Hoắc Thú quay người bỏ đi.
Kỷ Đào Du thấy vậy vội vàng nói: “Dù tôi không thể mời riêng nghĩa sĩ, nhưng tôi có thể tự làm một số món, sau đó đựng vào hộp thức ăn để đưa cho nghĩa sĩ, được không?”
Hoắc Thú không quay đầu lại, nhưng cũng dừng bước: “Tài nấu nướng của em thế nào?”
“Cũng tàm tạm.”
“Vậy thì được.”
Kỷ Đào Du thở phào, muốn hỏi Hoắc Thú về người mà chàng đang tìm có manh mối gì không, nhưng bất ngờ mẹ Triệu cầm hộp quẹt đi tới, cậu dừng không hỏi nữa.
“Đào ca nhi đang hái rau à?”
Kỷ Đào Du cười gật đầu: “Ông ngoại vào thôn thu mua dược liệu, cháu muốn ông ăn tối xong mới về.”
“Đào ca nhi thật là hiếu thảo.”
Kỷ Đào Du và mẹ Triệu trò chuyện vài câu.
Quay đầu lại, Hoắc Thú đã biến mất, như thể không có ai đến vậy.
Trên mộ cỏ mọc um tùm, nhưng chính điều này lại giúp mộ phần không dễ bị sụp đổ khi trời mưa.
Hoắc Thú thắp nhang cắm vào đầu mộ, chắp tay lạy một cái.
Cuối cùng thì giang sơn vững chắc mới là tốt nhất, dù người xưa đã khuất, nhưng ít ra vẫn còn một mảnh đất để tưởng nhớ và tế lễ.
Không giống như lãnh thổ phía Bắc, ngựa không ngừng vó, ngay cả mộ phần của người thân cũng bị giẫm nát, người dân ở đó chỉ có thể liên tục di cư.
Chàng cảm thán trong lòng, thu tay lại, nhìn mẹ Triệu đang đốt tiền vàng, lải nhải với cha Triệu vài câu, bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng pháo.
Tiếng pháo vang dội không ngừng, nổ một hồi lâu.
Hai người cùng nhìn về phía tiếng pháo, cho đến khi tiếng pháo dừng lại.
“Nhìn có vẻ là hướng Vưu gia, có lẽ là Vưu nhị lang từ trong thành trở về.”
Mẹ Triệu tự hào nói: “Trong thôn chúng ta có không ít người có học, nhưng nếu nói về tài năng thì phải kể đến Nhị lang của Vưu gia, từ khi còn nhỏ đã thi đỗ từ đồng sinh lên tú tài, mới đây danh sách đã được niêm yết, cậu ấy lại đỗ kỳ thi hương.”
Nói xong, mẹ Triệu không giấu nổi vẻ ghen tị trên khuôn mặt: “Mẹ cậu ấy giờ có thể nở mày nở mặt rồi, chồng mất sớm nhưng không tái giá, một mình nuôi dưỡng 2 con, bây giờ Nhị Lang đã thành tài, từ giờ về sau chỉ cần hưởng phúc.”