Cũng là góa phụ, ca nhi nhà mình bà ta thành đạt, còn bà lại phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hoắc Thú nghe ra vẻ bi thương, nói: “Bác gái đừng quá đau buồn.”
“Không sao, bác đang vui mừng đây.”
Mẹ Triệu nói: “Thôn chúng ta có thêm một cử nhân, Vưu nhị lang còn trẻ đã có được công danh như vậy, không chừng sau này sẽ trở thành quan lớn, bác và người trong thôn cũng tự hào.”
Phụ nữ trong thôn thường ít có thú vui, luôn thích bàn luận về chuyện ở thôn.
Bà nói: “Nhìn tình hình này chắc Vưu gia định mở tiệc đãi khách rồi, đến lúc đó cháu cùng bác đi uống rượu, những dịp vui như thế, gia chủ luôn thích náo nhiệt.”
Hoắc Thú không đồng ý cũng không từ chối, chàng không quan tâm đến những người và việc không liên quan trong thôn, nhưng ngay sau đó lại nghe mẹ Triệu hớn hở nói:
“Đào ca nhi cũng là người có phúc.”
Hoắc Thú, người không mấy khi nói chuyện lại hiếm hoi hỏi một câu: “Là người ở cánh đồng lúc nãy ạ?”
Mẹ Triệu cười nói: “Cháu đã gặp cậu ấy à?”
“Vâng.”
“Đào ca nhi chính là tiểu ca nhi đẹp trai nhất trong 10 dặm 8 thôn của chúng ta, chỉ tiếc là sức khỏe không tốt, nhưng lý chính có mắt nhìn người tốt, đã sớm định hôn cho cậu ấy và Nhị lang Vưu gia. Bây giờ Vưu nhị lang đã đỗ cử nhân, dù lý chính có muốn hay không, cũng phải tổ chức hôn lễ.”
“Nhị lang Vưu gia nho nhã, lịch sự, còn Đào ca nhi lại có tấm lòng tốt, luôn chăm sóc hương thân trong thôn, 2 nhà cũng môn đăng hộ đối, đây quả là mối hôn sự tốt không gì sánh được. Đến lúc đó tiệc cưới chắc chắn sẽ rất hoành tráng và náo nhiệt.”
Hoắc Thú nghe mẹ Triệu liên tục kể về những chuyện vui của thôn mà khóe mắt co giật, sắc mặt không được ôn hòa cho lắm.
Khuôn mặt trắng như ngọc và đôi mắt trong veo có chút ngơ ngác chợt hiện lên trong đầu chàng, Hoắc Thú mím chặt môi.
Triệu Trường Tuế nói không sai, ở Giang Nam có rất nhiều cô gái và tiểu ca nhi xinh đẹp, nhưng tiếc là người khác đã nhanh tay hơn, một nhà có con gái trăm nhà hỏi.
Vì vậy, khi những người đàn ông cùng trang lứa vẫn chỉ biết leo cây lấy trứng chim, lội sông bắt cá tôm, cậu ta đã biết hái hoa trong vườn để làm vui lòng các cô gái và tiểu ca nhi.
Trước kia, Hoắc Thú đã coi thường sự tự mãn của Triệu Trường Tuế, nhưng bây giờ không nói một lời, chàng bước đi: “Cháu đi dạo một vòng.”
Mẹ Triệu cầm tiền giấy đứng dậy, nhìn theo bóng dáng cao lớn đột nhiên đi xa, dặn dò: “Vậy cháu về sớm một chút, tối nay bác sẽ nướng thịt cho cháu ăn.”
...
“Mẹ, mẹ về rồi! Có nghe thấy không, nhà anh họ đốt pháo lâu lắm rồi, chắc chắn là anh ấy đã từ học viện trở về!”
Vừa mới về nhà, Dư Tôn Thị đã thấy ca nhi nhà mình chuẩn bị sẵn sàng, định ra ngoài.
Bà ta giữ chặt lấy con: “Con đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đến nhà dì chúc mừng anh họ! Kỳ thi hương 3 năm một lần, người thi đỗ không đến 100, trước nay dì luôn đối xử tốt với con, sao con có thể không đi chúc mừng cho chuyện vui lớn như thế!”
Dư Tôn Thị giữ chặt lấy ca nhi nhà mình, kéo cậu ta vào nhà.
“Con có nhiều thời gian để chúc mừng, không thiếu khoảnh khắc này. Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Dư Hạ thấy vẻ mặt của mẹ mình rất nghiêm trọng, dù tâm trí đã bay đến Vưu gia, nhưng vẫn đi theo mẹ vào nhà.
“Mẹ, có chuyện gì mà phải nói ngay bây giờ thế?”
Vào trong nhà, Dư Tôn thị nhìn quanh bốn phía không thấy ai, bà ta đóng cửa lại.
Dư Hạ thấy hành động bất thường của mẹ, không nhịn được hỏi: “Cuối cùng thì có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ hỏi con, con phải nói thật với mẹ, không được giấu giếm một câu nào.”
Tôn thị nghiêm mặt nói: “Chuyện của con với ca nhi Kỷ gia là thế nào? Nói rõ ràng cho mẹ nghe.”
Dư Hạ nghe vậy, trong lòng bất chợt lo lắng, vẻ vui mừng trên mặt lập tức biến mất, cúi đầu xuống.
Tôn thị thấy vẻ mặt đó của con mình, biết là có chuyện thật: “Nhanh nói ra!”
“Chính là ngày công bố kết quả kỳ thi hương, con và Kỷ Đào Du cùng nhau vào thành, dưới bảng thông báo có rất nhiều người, cậu ấy không cẩn thận rơi xuống sông.”
Tôn thị nghe vậy, trong lòng cả kinh, mắt mở to thêm ba phần.
Bà ta nắm lấy cánh tay của ca nhi nhà mình: “Cậu ấy tự rơi xuống hay là con làm? Đừng nói dối mẹ!”
Tuy trong lòng có lời biện minh, muốn nói là tự Kỷ Đào Du rơi xuống, dù sao cũng không ai chứng minh được là mình đẩy nhưng thấy mẹ tức giận, lòng cậu ta lại không chắc chắn, giọng nói yếu ớt đi nhiều: “Chính là cậu ấy tự rơi xuống mà.”
“Vẫn còn nói dối!”
Tôn thị quát lớn một tiếng.
Dư Hạ bị dọa đến giật mình, mắt cũng lập tức đỏ lên: “Con, con cũng không muốn hại cậu ấy, chỉ là, chỉ là muốn cậu ấy xấu hổ một chút.”
Nghe thấy sự việc có thật, Tôn thị vừa tức vừa kinh ngạc: “Ai trong thôn không biết ca nhi Kỷ gia yếu ớt, lý chính và vợ ông ấy cưng như cưng trứng, ngậm trong miệng còn sợ tan, con lại dám đẩy cậu ấy xuống nước. Từ nhỏ mẹ đã dạy con làm người phải có lương tâm, không được quá yếu đuối để người khác bắt nạt, nhưng cũng không thể quá ngang ngược không biết lý lẽ, bây giờ con không nghe một câu nào cả!”