Kỷ Đào Du nhắc nhở từ từ: “Mong Tôn nương tử có thể hỏi ra sự thật, nếu là lời nói đảo ngược trắng đen thì thôi không nghe cũng được.”
“Tôi cũng chưa nói chuyện này để tránh làm cha mẹ tôi lo lắng, nếu Tôn nương tử có thể quay về và thuyết phục Hạ ca nhi đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì cũng được. Nếu cứ cố chấp, một người ốm yếu, vô dụng như tôi cũng chỉ có thể dựa vào cha mẹ chủ trì công đạo.”
Dù Dư Tôn thị không biết chính xác là chuyện gì đã làm Kỷ Đào Du tức giận, nhưng rõ ràng là nó liên quan đến ca nhi nhà mình, bà ta đoán có lẽ 2 tiểu ca nhi đã cãi nhau, song lời nói của Kỷ Đào Du làm bà ta sợ hết hồn hết vía.
Trước nay Kỷ Đào Du luôn là người mềm mỏng và dễ nói chuyện, đây là lần đầu tiên bà ta thấy cậu lạnh lùng như vậy, bà ta mơ hồ cảm thấy ca nhi nhà mình đã gây ra chuyện lớn.
“Tôi sẽ quay về hỏi Hạ ca nhi ngay, dù đúng hay sai, mong Đào ca nhi đừng quá tức giận làm tổn thương cơ thể mình.”
Dư Tôn thị không mua thuốc nữa, vội vàng quay về nhà mình.
Kỷ Đào Du thấy người đi xa, nghiêng đầu để chắc chắn rằng không ai quay trở lại, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống tiếp tục nhổ hành.
Ca nhi Dư gia đã khiến cậu suýt mất mạng vì té xuống nước, không quan trọng là do bốc đồng hay vốn dĩ đã xấu xa, nếu không bị trừng phạt, cậu sẽ không thể bình tĩnh được.
“Mồm miệng khá lanh lợi đấy.”
Kỷ Đào Du đang nghĩ, ngay cả khi không gặp Tôn nương tử ở đây, cậu cũng đã chuẩn bị đi tìm bà ta để nói chuyện.
Nhưng sau lưng bất ngờ vang lên tiếng nói, dọa cậu giật mình, suýt chút nữa quỳ xuống đất.
Nếu người trong thôn nghe thấy những lời vừa nói, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.
Cậu từ từ quay đầu lại, thấy một khuôn mặt oai phong không tức giận, đang khoanh tay đứng trên cao nhìn cậu: “Chỉ là người đẩy em xuống nước là ca nhi của bà ta, em có chắc bà ta sẽ bênh vực người ngoài, thay em chủ trì công đạo không?”
“Tôi không thể chắc chắn, nhưng từ đó cũng biết gia đình họ có tính cách như thế nào. Nếu cậu ta đến xin lỗi và nhận tội, tôi cũng không muốn làm to chuyện, nếu không chịu nhận, thì tôi sẽ phải làm cha mẹ tôi lo lắng, người trong một thôn, về lâu về dài sẽ tìm ra cơ hội.”
Hoắc Thú nhìn Kỷ Đào Du một cách sâu xa, thấy cậu có vẻ hơi lơ mơ và ngây thơ, nhưng lại không ngốc.
“Đó cũng là một cách, chỉ là hơi phiền phức. Nếu em muốn giải tỏa, tôi có thể giúp em, nhà họ ở đâu?”
Hoắc Thú nói: “Đúng lúc con dao của tôi đã lâu không sử dụng.”
Kỷ Đào Du nghe vậy sợ hãi: “Gϊếŧ người là phải vào tù đó!”
“Tôi có nói là sẽ gϊếŧ cậu ta đâu?”
Kỷ Đào Du ngẩn ngơ một chút, sau đó lại nghe Hoắc Thú nói nhỏ: “Chặt tay là được rồi.”
“Vậy thì có gì khác nhau!”
Kỷ Đào Du thấy Hoắc Thú không trả lời, luôn cảm thấy chàng thực sự có thể làm ra những việc như vậy, lo lắng nói: “Thôn chúng tôi đang yên ổn, không thể, không thể dùng dao kiếm bừa bãi.”
Hoắc Thú thấy khuôn mặt của tiểu ca nhi trắng bệch, có chút ác ý muốn xem cậu có khóc không, nhưng rõ ràng là đã tính sai.
“Nếu anh làm vậy, tôi, tôi sẽ đi báo quan.”
Cải trắng nhỏ còn dám đe dọa chàng, Hoắc Thú nhướng mày, thật thú vị.
“Thôi được, nếu em không muốn thì bỏ đi.”
Kỷ Đào Du thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được thì thầm một câu:
“Không ngờ nghĩa sĩ cũng có thói quen nghe lén người khác.”
“Ban ngày ban mặt, tôi không có thói quen bịt tai.”
Kỷ Đào Du biết mình đuối lý, giọng yếu ớt: “Anh... Anh sẽ không nói chuyện này ra ngoài chứ?”
Hoắc Thú nói: “Tùy theo hoàn cảnh.”
Kỷ Đào Du không chắc chắn ý nghĩa của lời nói mơ hồ này, nhưng cậu cảm thấy Hoắc Thú không phải là người thích nói xấu người khác, nghĩ vậy, cậu cảm thấy hơi nhẹ nhõm.
“Tại sao nghĩa sĩ lại ở đây?”
“Đi thắp hương.”
“Là mộ của chú Triệu sao?”
Kỷ Đào Du nhớ rằng vị hương thân liệt giường của Triệu gia đã qua đời 2 năm trước, được chôn cất ở đây, cậu còn đến Triệu gia dự đám tang.
“Ừm.”
“Anh đến một mình à?”
“Bác gái dẫn tôi đến.”
Kỷ Đào Du nghe vậy trong lòng chợt lo lắng, nghiêng đầu nhìn quanh mấy lần, nhưng không thấy bóng dáng người thứ hai.
“Nguyên nương tử đâu?”
“Quên mang mồi lửa, quay về lấy rồi.”
“...”
Kỷ Đào Du thở phào nhẹ nhõm đồng thời mím môi, người này thực sự chỉ trả lời khi được hỏi, không hề muốn nói nhiều.
Nếu không phải là người đã cứu mạng mình, cậu đã không thèm nói chuyện cùng nữa.
“Vậy, anh đã giải quyết xong việc chưa?”
“Chưa.”
Kỷ Đào Du cảm thấy mình thực sự không thể nói thêm nữa, không chủ động hỏi thì có vẻ như cậu không biết ơn, hỏi nhiều lại sợ xâm phạm đến quyền riêng tư.
Thấy vậy, cậu quyết định nói một câu: “Ừ, vậy nghĩa sĩ cứ ở lại thôn, từ từ giải quyết.”
Nói xong, cậu tiếp tục nhổ hành.