Sau khi mọi người rời đi, Hoắc Thú được mẹ Triệu mời vào trong nhà.
“Trường Tuế đi ngần ấy năm sao lại không gửi một lá thư về nhà cơ chứ. Mặc dù bác không biết chữ nhưng cũng có thể nhờ tiên sinh trong thôn đọc hộ.”
Mẹ Triệu rót một cốc trà cho Hoắc Thú, nhưng bà vẫn ôm chặt miếng đệm đầu gối trong lòng ngực không chịu buông.
“Cậu ấy có viết, còn gửi cả đồ về.”
Hoắc Thú nói: “Nhưng trong quân không thể tự tiện gửi truyền thư hay đồ vật, số nhà có thể đưa thư rất ít. Sợ do đường Nam Bắc xa xôi, cũng gửi gắm sai người nên người đưa thư không thể đưa thư đến đây,”
Mẹ Triệu không nhịn được lau nước mắt: “Chắc thằng bé chịu rất nhiều đau khổ.”
Mặc dù mấy năm nay bà cũng rất khổ rất mệt, nhưng nghĩ đến cảnh con trai rong ruổi trên chiến trường thì càng thêm đau lòng.
Bà ngắm nhín Hoắc Thú to cao, muốn nhìn ra bóng dáng của con trai mình, chỉ tiếc hai người kém xa. Thật sự người trước mặt mang theo một khí thế hung hãn, bà không nhìn ra được một chút nào thuộc về đứa con trai thích cười kia của mình.
Nhưng Hoắc Thú chịu vượt ngàn dặm xa xôi đến truyền tin đưa đồ, chứng tỏ tình nghĩa của hai người rất tốt. Mặc dù không gặp được con trai, chỉ gặp được người có quan hệ cùng trên sa trường suốt mấy năm nay với con mình, trong lòng bà cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
“Bắc quan vất vả như vậy, cũng không biết mấy năm nay Trường Tuế sống như thế nào.”
Ở trong quân sao có thể không chịu khổ chứ, không chỉ huấn luyện vất vả, nếu bị gọi đi lính thì biết ngay đó là những gia đình nghèo khổ không nơi nương tựa. Nên những người như vậy thường sẽ bị áp bức trong quân ngũ, ra trận cũng là những người cầm đao xông pha nơi tiền tuyến.
Hoắc Thú nhìn mái tóc bạc trắng của mẹ Triệu, chàng muốn bà khóc to cho vơi bớt lòng mình nhưng chỉ thấy bà rưng rưng nước mắt, không khóc thành tiếng càng khiến người xót xa hơn.
Dù nhiều năm trong quân ngũ đã rèn luyện cho chàng tính cách nói năng cẩn thận, trầm lặng ít lời song khi nhớ đến tình nghĩa năm xưa lúc còn ở trong quân với Triệu Trường Tuế, chàng không thể không nói thêm vài câu, mong muốn có thể an ủi mẹ Triệu.
“Cháu và Trường Tuế cùng nhập ngũ vào quân doanh Bắc Vực.”
10 năm trước, Hoắc Thú vừa mới tròn 15 tuổi, chàng sinh ra trong một thôn nhỏ ở Bắc Vực, gia đình cũng nghèo khó.
Địa thế Bắc Vực rộng lớn, đáng tiếc cát vàng bay ngập trời, vật tư khan hiếm, thường xuyên phải chịu cảnh xâm lăng và chiến tranh từ biên giới.
Lính tráng ở các huyện vùng Bắc Vực dữ dội như hổ, hầu hết đàn ông trưởng thành đều chôn vùi trong quân doanh.
Một năm có vài đợt tuyển binh, Hoắc Thú cũng đến tuổi, cha mẹ cũng mất hết, lại không tránh khỏi binh dịch nên đã nhập ngũ.
Cùng năm nay, phương Nam cũng tuyển binh nhập Bắc Vực, Hoắc Thú và Triệu Trường Tuế tình cờ được phân vào dưới trướng một vị tướng lĩnh.
Hai người đều là tân binh, tuổi cũng không lớn, nhiều lần bị lính cũ bắt nạt, ăn không đủ no bị phạt bị đánh là chuyện thường ngày.
Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hai người kết bạn hỗ trợ lẫn nhau, đoạt được một bát cơm thì cùng ăn, trừng phạt đám lính cũ ỷ thế hϊếp người bằng cách đấm vào đầu hoặc đánh bằng gậy.
Cứ như vậy bọn họ chịu đựng suốt 2 năm thì chiến tranh biên giới nổ ra, hai người ra trận.
Từ ban đầu run rẩy sợ hãi vì máu bắn lên quần áo đến khi gϊếŧ người chỉ đơn giản là chặt đầu.
Hai người từ những tân binh thấp nhất bị người khác bắt nạt đã trở thành những binh sĩ dày dặn kinh nghiệm, sau đó trở thành đội trưởng một tiểu đội, trải qua nhiều gian truân để trở thành quan chỉ huy của trăm người…
Hoắc Thú ít nói, trong những đêm không ngủ ở quân doanh, chàng thường nghe Triệu Trường Tuế kể về món ăn Giang Nam, đồ uống Giang Nam, người đẹp Giang Nam…
Hai người từng hẹn ước khi chiến tranh kết thúc sẽ cùng nhau đến Giang Nam.
“Đáng tiếc 2 năm trước, trong trận chiến cồn cát, cậu ấy bị thương nặng, trong quân lại thiếu thuốc men nên không thể qua khỏi.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Thú xuất hiện vết nứt, giọng điệu bình tĩnh khi kể lại chuyện trong quân đội trong những năm qua cũng trở nên ảm đạm.
Mẹ Triệu nghe mà lòng đau như cắt, nước mắt rưng rưng sắp trào ra. Đột nhiên ở đầu sân vang lên tiếng rơi mạng như thứ gì đó bị hất mạnh xuống đất.
Như phản xạ theo bản năng, Nguyên Tuệ Như đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt.
“Bà già, rốt cuộc nghĩ như thế nào? Tháng 10 phải nộp thuế rồi, năm nay qua rồi sang năm không định sống nữa hả?”
Mẹ Triệu vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy cánh cổng nhà mình bị đạp đổ nằm trên mặt đất, hai người đàn ông lực lưỡng khoanh tay giẫm lên cửa đi vào sân.
“Các người lại đến đây làm gì nữa!”
Người đàn ông to cao kia mắt điếc tai ngơ, nhìn thấy nước mắt trên mặt mẹ Triệu, ngược lại còn cười hì hì nói: “Ơ còn khóc cơ à? Chắc lý trưởng đến nói về chuyện thuế má rồi đúng không, nếu không có tiền nộp thuế thì còn phải khóc nữa đấy.”