Người đàn ông có đôi mắt trâu nói: “Cứ làm theo lời chúng tôi, bán ba mẫu đất ở phía Đông thôn cho chúng tôi, chẳng phải có tiền trả nợ rồi hay sao, cũng không phải lo chuyện thuế má nữa.”
Mẹ Triệu cắn răng: “Ba mẫu đất kia hướng về phía mặt trời, mỗi năm mỗi mẫu thu hoạch được không dưới hai hộc thóc, là đám ruộng tốt nhất, 10 lạng bạc mà cũng muốn mua á, đừng có mơ! Đó là đất do ông nhà tôi cày cuốc tạo nên lúc còn khỏe, tôi không bán,”
“Hửm, không bán?”
Người đàn ông mắt trâu nở nụ cười lạnh lùng, nhấc chân đá nát chiếc sọt bên cạnh: “Một bà già như bà giữ miếng đất đó làm gì, chết rồi xây mộ cũng chẳng cần đất rộng đến vậy.”
Người đàn ông đi cùng như nhận được hiệu lệnh, cầm chiếc ghế đẩu thấp trong sân ném ra ngoài.
Mẹ Triệu hốt hoảng ôm đầu né tránh, chiếc ghế bay về phía cửa nhà chính nhưng lại không nện lên cửa mà bị một bàn tay chặn lại giữa chừng.
Hai người đàn ông kia thấy một chàng trai khom lưng bước ra từ trong nhà, vóc dáng cao lớn khiến hai người bọn họ không thể không ngước lên nhìn.
Đột nhiên bọn họ đối mặt với đôi mắt tam bạch hung dữ mang theo sát khí, theo bản năng bọn họ cùng dừng lại mọi động tác, ngay cả thở cũng vô thức thở nhẹ hơn.
Hoắc Thú không nói gì, lẳng lặng bước ra.
Cảm giác áp lực càng ngày càng rõ, hai người đàn ông nhìn nhau, trực giác cảm thấy hơi không ổn.
Người đàn ông mắt trâu lùi về sau hai bước: “A, nhà đang có khách à, Nguyên nương tử cũng không nói một câu. Chúng tôi xin phép không làm phiền Nguyên nương tử đãi khách nữa, hôm khác lại đến.”
Dứt lời hắn ta muốn quay người rời đi.
Nhưng vừa mới xoay người, đột nhiên sau gáy căng cứng giống như bị thứ gì đó siết chặt cổ, sau đó hắn ta phát hiện hai chân của mình đã rời khỏi mặt đất.
“Tao cho mày đi rồi?”
Tên đàn ông mắt trâu đưa lưng về phía Hoắc Thú bị chàng bóp cổ nhấc lên, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của người sau lưng, chỉ cảm thấy những lời thốt ra từ trong miệng của người này mang nặng sát khí. Hắn ta là kẻ chuyên đi gây chuyện nhiều năm nên hắn ta biết kẻ càng ác độc thì càng kiệm lời.
Bỗng chốc một nỗi sợ hãi vô cớ trào dâng trong lòng, hắn ta cố gắng giãy giụa, vung vẩy hai chân muốn tránh khỏi tay chàng. Nhưng hắn ta không ngờ càng giãy thì bàn tay siết cổ càng chặt, khiến hắn ta cảm tưởng như hộp sọ của mình sắp nứt ra.
Hắn ta vội vàng xin tha: “Hiểu lầm, hiểu lầm, xin tráng sĩ nương tay.”
Hoắc Thú vẫn giữ nguyên tư thế, mặc cho người đàn ông này cầu xin.
Mẹ Triệu thấy người đàn ông mắt trâu cứng đờ không thể nhúc nhích, mẹ Triệu hiểu rằng chàng đã quen với việc gϊếŧ người trên chiến trường, có thể vô tình bẻ gãy cổ của tên này.
Mặc dù nhóm người này thường xuyên đến quấy rối sỉ nhục bà, chết cũng trừng phạt đúng tội, nhưng bà không thể để Hoắc Thú vướng phải án mạng.
Bà vội vàng đi lên, nói: “Được rồi, Hoắc Thú, đuổi bọn họ đi là được.”
Bà vừa nói xong, ầm, Hoắc Thú thả tay ra theo lời của mẹ Triệu, vứt gã đàn ông kia ra ngoài hàng rào giống như ném một chiếc ghế.
Tên đàn ông mắt trâu hốt hoảng, ý thức sinh tồn bỗng chốc lên đến đỉnh điểm, vừa lăn vừa bò muốn chạy, nhưng một bàn chân lại giẫm lên cổ của hắn ta,
“Mày muốn mua đất?”
Gã đàn ông nằm nghiêng trên mặt đất, cổ bị giẫm chặt, không dám cử động dù chỉ một tí, hắn ta bị cặp mắt tam bạch lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm, liên tục nói:
“Không mua, không mua. Chúng tôi sẽ không bao giờ đến nhà của Nguyên nương tử quấy rầy tuổi già yên ổn của bà ấy nữa.”
Hoắc Thú mặt không cảm xúc: “Nếu để tao lại thấy bọn mày đến gây chuyện thì đầu lìa khỏi cổ.”
“Vâng vâng vâng.”
Gã đàn ông mắt trâu gần như sắp khóc thành tiếng, sức giẫm trên cổ đủ để hắn ta hiểu được lời này không phải lời đe dọa suông.
Hoắc Thú vẫn chưa buông chân, chàng nhìn về phía cánh cổng bị đá đổ.
Tên đàn ông kia vội vàng nói: “Tôi sẽ sửa lại ngay cho Nguyên nương tử,”
Tên đàn ông đi cùng với gã đàn ông mắt trâu thấy vậy, không chờ Hoắc Thú lên tiếng, hắn ta run chân nhặt lên chiếc ghế mà mình vừa ném, cẩn thận kiểm tra một lượt:
“Lát nữa, lát nữa tôi sẽ mua một cái ghế mới cho Nguyên nương tử, cả rổ mới nữa.”
Hoắc Thú không nói gì, nhìn sang Mẹ Triệu: “Bác gái, vậy có được không?”
Mẹ Triệu vội vàng gật đầu: “Được, được.”
Lúc này Hoắc Thú mới nhấc chân lên, gã đàn ông kia như được tha thứ, không dám nhiều lời, bò đến chỗ cánh cổng dựng nó lên.
Hai người bọn họ vội vàng dọn dẹp những thứ bị hư hỏng, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoắc Thú. Sau khi xin lỗi mẹ Triệu ba lần bảy lượt xong lại cúi đầu lạy Hoắc Thú mấy cái, thấy Hoắc Thú không nói gì nữa, lúc này mới chạy té khói.