Kỷ Đào Du cười tủm tỉm nói: “Vâng.”
Bánh ngọt thì ngọt, nhưng Triệu gia lại là đắng.
Triệu gia thôn bên kia suối chỉ là một túp lều tranh đơn sơ, lại thêm lâu rồi chưa tu sửa nên mái lều đã mọc um tùm cỏ dại.
So sánh với sự rộng rãi của Kỷ gia, Triệu gia thật sự luộm thuộm và tồi tàn.
Gió thu thổi qua dòng suối khiến cho nơi đây trở nên hoang vắng hơn nhiều.
“Lý chính đến đây có việc gì thế”
Hoắc Thú đánh giá nhà ở, một bà lão nghe thấy tiếng động thì đi ra từ trong phòng, nhận ra người đến, trong lòng bồn chồn lo lắng nhưng vẫn vội vàng chào hỏi.
“Lý chính, Hoàng nương tử, nhanh vào nhà ngồi đi.”
“Có phải mọi người đến vì chuyện thuế má vụ thu hoạch hay không? Làm phiền lý chính chạy đến đây, nhà tôi đã tìm cách giải quyết, mong lý chính cho tôi thêm chút thời gian.”
Mẹ Triệu cung kính mở cửa mời hai vợ chồng vào nhà, bỗng phát hiện đằng sau có thêm một gương mặt lạ.
Đột nhiên nhìn thấy một người cao to hung dữ như vậy, bà thầm giật mình, cẩn thận thậm chí có phần nịnh nọt nhìn về phía hai vợ chồng Kỷ Dương Tông.
Bà thầm lo lắng đây là quan sai do châu phủ phái xuống đây thúc giục thu thuế.
“Lần này chúng tôi đến không phải vì chuyện thuế má, chúng tôi biết rõ tình hình nhà bà, lần nào cũng cố gắng kéo dài thời gian nộp thuế cho bà đấy thôi.”
Hoàng Mạn Tinh vội vàng an ủi mẹ Triệu.
Thực ra nhà họ Triệu cũng quá khổ, lúc trước cha Triệu đi bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm, gặp phải kẻ ác bị đánh gãy chân, trong nhà lập tức không có tiền thu vào, ngược lại phải tiêu tiền dưỡng bệnh.
Gia đình nghèo khổ, mọi thứ đều do mẹ Triệu chống đỡ, chưa thoải mái được hai ngày thì chiến tranh Bắc Vực càng ngày càng nghiêm trọng, triều đình tăng lượng nhập ngũ. Triệu gia không có tiền để miễn nghĩa vụ cho con trai, nên đành phải theo quân ra tiền tuyến.
Không ngờ từ đó không có tin tức gì cả, hai năm trước cha Triệu cũng mất, con trai lại bặt tin, chỉ còn mẹ Triệu sống trong đau khổ, lại còn phải chật vật kiếm sống.
Người phụ nữ mới 40 tuổi thôi nhưng lại tiều tụy như bà lão ngoài 50, mái tóc bọc trong khăn trùm đầu đã bạc trắng, nhìn vào ai cũng không khỏi thở dài thương xót.
Hoàng Mạn Tinh đỡ mẹ Triệu: “Nguyên nương tử đừng sợ, đây là đồng đội của Trường Tuế, vượt ngàn dặm xa xôi từ phương Bắc đến đây thăm hỏi chị.”
Bà cẩn thận nói mục đích bọn họ đến đây rồi giới thiệu Hoắc Thú với mẹ Triệu.
Mặc dù chưa nhắc đến tình hình của Triệu Trường Tuế, nhưng nghe thấy thân phận của Hoắc Thú, nước mắt của mẹ Triệu đã trào ra.
Không chờ Hoắc Thú lên tiếng, bà đã nói thẳng: “Có phải Trường Tuế đã mất rồi đúng không?”
Hoắc Thú nhíu mày, mẹ Triệu còn già nua hơn cả trong tưởng tượng của chàng, khiến chàng không mở miệng nói Trường Tuế đã chết trận được.
Chàng lấy ra hai miếng đệm đầu gối từ trong bọc quần áo của mình rồi đưa cho mẹ Triệu.
Mẹ Triệu do dự nhận lấy, bàn tay vuốt ve miếng đệm, từng đường kim mũi chỉ được khâu rất chắc.
Bà chợt xúc động: “Là Trường Tuế, là Trường Tuế!”
Góc của miếng đệm đầu gối đã sờn chỉ, rõ ràng do thường xuyên đeo nên cũ kỹ.
“Đây là đồ do tôi làm cho Trường Tuế trước khi nó nhập quân, nghĩ đến vùng biên ải rét buốt, sợ đầu gối của nó bị đông lạnh, về già sẽ để lại tật xấu.”
Khóe mắt của mẹ Triệu rưng rưng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Hoắc Thú mím chặt môi, năm xưa lúc chàng còn ở trong quân, Triệu Trường Tuế cũng nói một câu y hệt như này với chàng.
“Nguyên nương tử, nén đau buồn.”
Kỷ Dương Tông thở dài, ông quản lý các chuyện lớn nhỏ trong thôn nên ông biết rõ gia cảnh khó khăn của Triệu gia.
Tin tức ở thành Đồng Châu rất nhanh nhạy, hồi tháng 6 nghe nói chiến tranh ở Bắc Vực đã ngừng, mặc dù khói lửa chưa từng lan đến phía Nam, nhưng thiên hạ thái bình thì bá tánh mới được yên ổn, nhận được tin tức này bọn họ cũng vô cùng vui mừng.
Những tháng gần đây liên tục có binh lính trở lại quê hương, ông cũng lưu ý, ngóng trông những người đi lính trong thôn trở về quê để cả gia đình đoàn tụ.
Nhưng đi nhiều về lại thiếu.
Nghe tin dữ như vậy đến người ngoài còn xót xa, nói gì đến cha mẹ ruột.
“Đúng vậy, sức khỏe mới là thứ quan trọng nhất, Nguyên nương tử đừng quá đau lòng.”
“Tôi chịu được, thật ra lâu vậy vẫn chưa nhận được tin tức của thằng bé, trong lòng tôi cũng có suy đoán, mấy năm nay luôn mơ thấy thằng bé trở về.”
Mẹ Triệu rưng rưng nước mắt cúi người vái tạ vợ chồng Kỷ Dương Tông: “Cảm ơn lý chính và Hoàng nương tử đã quan tâm đến việc nhà của tôi, mùa thu hoạch việc đồng áng nhiều nên không làm chậm trễ công việc của lý chính, tôi xin phép được trò chuyện với đồng đội của Trường Tuế.”
Hoàng Mạn Tinh và Kỷ Dương Tông liếc nhìn nhau, như vậy cũng tốt, sau khi khuyên bảo an ủi mẹ Triệu vài câu mới tạm biệt ra về.