Phu Lang Của Ta Là Đóa Hoa Mỏng Manh

Chương 13

Nghe vậy Kỷ Dương Tông hơi chững lại, nhíu mày cẩn thận suy ngẫm kỹ lưỡng từng người trong thôn, cuối cùng trong lòng cũng có kết luận.

Nhưng ông cũng không nói ra ngay, mà liếc nhìn Hoắc Thú thêm lần nữa.

Suốt ngày ông phải giao tiếp với người và đồng ruộng nên liếc mắt cái đã nhìn ra Hoắc Thú cũng không phải hạng người bình thường.

Trong thôn đúng là có người này, nhưng làm trưởng thôn cũng phải suy xét đến sự an toàn của người dân trong thôn, chỉ sợ Hoắc Thú đến gây rối.

“Đúng là có người tên Trường Tuế, nhưng thời buổi này có rất nhiều trường hợp trùng tên trùng họ, không biết đó có phải người mà nghĩa sĩ muốn tìm hay không.”

Hoắc Thú nói: “Cậu ấy từng đi lính đánh trận, tính ra cũng 7-8 năm rồi. Những người đi lao dịch trong thôn chắc sẽ có văn khế ghi chép lại trong tay lý trưởng.”

Kỷ Dương Tông thấy lại hỏi ra được chút manh mối, trong lòng cũng có chút suy đoán, thử hỏi: “Có phải Hoắc nghĩa sĩ là đồng đội của Trường Tuế hay không?”

Hoắc Thú nói ừ.

“Vậy thì tốt quá! Chắc hẳn người nghĩa sĩ muốn tìm là Trường Tuế của Triệu gia ở thôn bên kia suối. Cậu ấy đã đi 7-8 năm chưa có tin tức, nay chiến sự ở Bắc Vực đã xong, lúc trước những người bị điều đi nhập ngũ đều lần lượt trở lại quê hương, hoặc gửi thư trở về. Nhưng chỉ có Trường Tuế không có động tĩnh, người nhà của cậu ấy vô cùng lo lắng, thi thoảng sẽ sang chỗ tôi hỏi thăm có tin tức gì hay không.”

Hoàng Mạn Tinh vui vẻ nói: “Hoắc nghĩa sĩ có tin gì về Trường Tuế hả?”

Hoắc Thú hơi nhíu mày: “Cậu ấy đã chết.”

Trong phòng chìm vào tĩnh lặng.

“Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, đi ngần ấy năm không có tin tức gia, nghĩ cũng đúng…”

Kỷ Dương Tông lắc đầu thở dài: “Chỉ tội cho mẹ cậu ấy ngày nào cũng ngóng trông hắn về.”

Hoắc Thú đã nhìn quen sống chết, từng trải qua thời điểm đau buồn nhất nên chàng bình tĩnh hơn những người trong phòng nhiều.

“Tôi và cậu ấy đã từng cùng nhau lên chiến trường mấy lần, 2 năm trước cậu ấy chết trận, trước khi nhắm mắt tôi đã đồng ý với cậu ấy nếu có thể sống đến khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ đến Giang Nam thăm hỏi cha mẹ cậu ấy.”

Hoàng Mạn Tinh thầm lau khóe mắt, nói: “Dù sống hay chết có di ngôn là tốt rồi. Tôi sẽ dẫn nghĩa sĩ đến nhà của Trường Tuế.”

Mọi người chuẩn bị đi đến Triệu gia, Hoàng Dẫn Sinh phải đi thu dược liệu nên không đi cùng nên hai vợ chồng Kỷ gia sẽ dẫn Hoắc Thú qua đó.

“Mẹ, mọi người định đi đâu vậy?”

Khi Kỷ Đảo Du bưng đĩa bánh ngọt đến nhà chính thì phát hiện trước bàn chỉ còn lại mấy cốc trà rỗng, mọi người đã đi hết ra sân, có vẻ định đi ra ngoài.

Hoàng Mạn Tinh nói: “Chúng ta sẽ dẫn Hoắc nghĩa sĩ đến Triệu gia ở thôn bên kia suối, con cũng đừng chạy ra ngoài.”

Nghe xong Kỷ Đào Du chạy qua đó, ngước mắt nhìn về phía Hoắc Thú, dò hỏi: “Anh đã tìm được người chưa?”

Hoắc Thú kéo dây cương, nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Đào Du đã thay áo choàng dày cộm ra, lộ ra bộ quần áo thu vừa người.

Trở lại bên cạnh cha mẹ, dưới không khí vui vẻ hòa thuận của trời thu, cậu cũng có sức sống hơn chút.

Chàng liếc nhìn cái đĩa mà cậu đang bưng trên tay, là mấy miếng bánh hoa quế vuông vức.

Nhìn có vẻ hương vị rất ngon.

“Tìm được rồi.”

“Anh không ở lại ăn cơm sao?”

Kỷ Đào Du giơ cao cãi đĩa trong tay: “Tôi vừa mới làm xong bánh hoa quế.”

“Không.”

Dứt lời, Hoắc Thú dắt ngựa ra sân.

Kỷ Đào Du hơi giật mình, cha Kỷ và mẹ Kỷ thấy Hoắc Thú đi ra, lúc này mới nhỏ giọng nói với tiểu ca nhi:

“Con về phòng nghỉ ngơi đi, cha mẹ biết lo liệu mà, con phải chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy.”

Kỷ Đào Du buồn rầu nói: “Vâng.”

Nhìn cha mẹ và Hoắc Thú lần lượt rời khỏi nhà, cậu chạy đến hàng rào bên cạnh lén nhìn ra bên ngoài, thấy bóng hình cao lớn của Hoắc Thú càng đi càng xa.

Trong lòng thầm cảm thán bèo nước gặp nhau lại là ân nhân cứu mạng, cậu còn chưa kịp báo đáp cẩn thận nữa, cũng không biết đời này có còn cơ hội gặp lại nữa hay không.

“Hoắc nghĩa sĩ cao lớn phong độ, đẹp trai ngời ngời, con luyến tiếc cậu ấy đi hả?”

Nghe vậy Kỷ Đào Du hoảng sợ, vội vàng nhìn sang chỗ khác, quay đầu phát hiện ông ngoại đang đứng chắp tay sau lưng, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Đào tự biết thất lễ, ông ngoại đừng trêu ghẹo con nữa.”

“Lời này chỉ là lời nói đùa nói cho người trong nhà nghe thôi.”

Hoàng Dẫn Sinh cầm miếng bánh hoa quế cho vào miệng, hương vị ngọt mà không ngấy làm người vui sướиɠ, ông cười nói: “Cha mẹ con dạy con những quy củ quá nghiêm. Có ca nhi nhà ai giống như con không, lúc nào cũng lấy chuyện Vưu nhị lang là người đọc sách ra nói, bị lễ nghĩa gò bó, sống không được tự nhiên.”

Kỷ Đào Du thân mật ôm lấy cánh tay của Hoàng Dẫn Sinh: “Rốt cuộc ông ngoại là người từng trải, lòng dạ rộng rãi.”

Hoàng Dẫn Sinh hưởng thụ gật đầu: “Bánh hoa quế lần này rất ngon, chúng ta đi vào phòng rồi lại ăn thêm hai cái nữa, chờ khi nào trở về thì ông sẽ mang một ít cho Hoàng Kỳ.”