Nhà cửa vùng Giang Nam khác với kiểu nhà tứ hợp viện ở phía Bắc, nhà của Kỷ gia là kiểu nhà có sân tương tự với nhà trong thành.
Bước qua cổng chính là một khoảng sân vuông, bốn phía Đông Tây Nam Bắc không nhất thiết phải xây nhà ở, nhưng chắc chắn được vây kín bốn phía tạo thành một hình vuông.
Vào những ngày mưa, nước mưa chảy xuống từ bốn phía của mái hiên hình thành những cột nước đổ vào sân, tạo nên cảnh tượng Tứ Thuỷ Quy Đường.
Phương Nam nhiều mưa nên kiểu nhà này rất phổ biến để tiện cho sinh hoạt.
Tuy nhiên ở nông thôn cũng chỉ có những gia đình quyền thế và giàu có mới có điều kiện xây dựng kiểu nhà Tứ Thuỷ Quy Đường như này, không phải nhà nào cũng có thể xây như vậy.
Thôn Minh Tầm không phải thôn nhà, dân làng đông đúc và náo nhiệt.
Dọc đường cưỡi ngựa đến đây, Hoắc Thú nhìn thấy khá nhiều nhà tranh nhưng chưa từng dừng lại để xem. Nhưng chỉ xét về hàng rào sân vườn và kích thước nhà cửa thì hiếm có nhà nào vượt qua Kỷ gia.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán, Hoàng Dẫn Sinh mở một tiệm thuốc ở thành Đồng Châu tấc đất tấc vàng với quy mô lớn, lại nhìn vẻ ngoài xinh đẹp trắng nõn của tiểu ca nhi, chắc chắn mẹ của cậu cũng không phải người phụ nữ bình thường.
Như vậy con rể được Hoàng Dẫn Sinh lựa chọn cũng không có khả năng tệ hại.
Đồng Châu nổi tiếng với nhiều quan văn uyên thâm đọc sâu hiểu rộng và những nhân tài vang danh thiên hạ, nên quy củ và lễ nghĩa cũng nhiều hơn Bắc Vực.
Có thể lên làm lý chinh ở thôn này chắc chắn đó phải là một gia đình danh gia vọng tộc lâu đời ở địa phương. Nếu không thì rất khó có thể huy động được các hộ nông dân trong thôn, cũng không có đủ kiến thức để tiếp xúc với quan phủ.
“Cha đến rồi.”
Người phụ nữ đang bận rộn trong nhà bếp nghe thấy tiếng bánh xe, vội vàng bỏ lại việc dở dang trong tay xuống, nhìn thấy người thì hô lên.
Hoàng Mạn Tinh lau tay vào tạp dề đeo trên eo, bước đến trước xe lừa: “Tiểu Đào đâu rồi cha?”
Vừa dứt lời thì Kỷ Đào Du thò đầu ra khỏi xe lừa: “Mẹ.”
Hoàng Mạn Tinh liếc nhìn Kỷ Đào Du, nhíu mày lại: “Làm sao vậy? Hôm qua bị cảm lạnh?”
Vừa nói vừa đặt tay lên trên trán của Kỷ Đào Du.
“Thằng bé ở trong tiệm thuốc, sao có thể bị cảm lạnh được.”
Nghe thấy tiếng nói ngoài sân, một người đàn ông trung niên đi ra từ trong phòng, khuôn mặt của Kỷ Đào Do có vài phần giống với ông, không cần nói cũng biết đó là ai.
“Làm phiền cha vợ phải đích thân chở Đào Du về nhà.”
Kỷ Dương Tông chào hỏi Hoàng Dẫn Sinh, còn chưa kịp bước lên xem Kỷ Đào Du thì nhìn thấy Hoắc Thú cao to, sắc mặt hung dữ đứng sau xe lừa.
Ông bước vài bước đến chỗ Hoắc Thú, trước tiên lịch sự chào hỏi chàng, sau đó nghiêng đầu hỏi Hoàng Dẫn Sinh: “Vị này là?”
“Là ân nhân cứu mạng của Đào ca nhi, Mạn Tinh, đi pha trà mời khách quý ngồi xuống nào.”
Nghe thấy vậy, Kỷ Dương Tông và Hoàng Mạn Tinh biến sắc, hai người liếc nhìn nhau rồi Hoàng Mạn Tinh đáp lại lời của Hoàng Dẫn Sinh trước, sau đó vội vàng kéo Kỷ Đào Du xuống bếp.
Mặc dù chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng nghe những lời này của Hoàng Dẫn Sinh, Kỷ Dương Tông càng thêm khách khí với Hoắc Thú, nhanh chóng mời người vào nhà.
Hoắc Thú không nói nhiều, ngược lại Hoàng Dẫn Sinh kể sơ qua mọi chuyện cho hai vợ chồng.
“Cha cũng sợ các con lo lắng, nhưng dù sao nhờ người truyền lời vẫn không quá ổn nên hôm nay mới đưa Đào ca nhi về.”
Nghe xong Hoàng Mạn Tinh vô cùng sợ hãi: “Đang yên đang lành sao lại rơi xuống sông chứ, xưa nay đứa trẻ này đâu phải kiểu người hấp tấp bộp chộp đâu.”
“Đáng nhẽ con không nên cho thằng bé đi vào trong thành xem bảng, lúc công bố kết quả của kỳ thi hương cũng là lúc ầm ĩ nhất.”
Kỷ Dương Tông hối hận vỗ mạnh lên đùi, thân thể của Đào ca nhi rất yếu ớt, ông thật sự không dám nghĩ rơi vào trong nước thì sống như thế nào.
Trong nhà chỉ có một đứa con, nếu Đào Du xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng bọn họ cũng không thiết sống.
Sau khi bực tức mắng hai câu, Kỷ Dương Tông vội vàng đứng dậy, ông nắm tay Hoàng Mạn Tinh hành lễ với Hoắc Thú: “Cảm ơn nghĩa sĩ đã cứu con tôi, thực sự không biết nên báo đáp thế nào mới ổn.”
Hoắc Thú xua tay, vẫn lấy lý do thuận tay cứu giúp.
Từ lời nói của Hoắc Thú, Kỷ Dương Tông biết được Hoắc Thú không phải loại người miệng khéo đưa đẩy nên không nói thêm mấy lời sáo rỗng nữa, quay đầu nói với vợ mình:
“Giữa trưa bà gϊếŧ hai con gà, tôi sẽ gọi Đại Ngưu về giúp bà, phải tiếp đãi Hoắc nghĩa sĩ thật thịnh soạn mới được.”
Mặc dù Hoắc Thú cảm thấy hương vị cơm nhà ở Giang Nam khá ngon miệng, nhưng cũng không quên chuyện quan trọng của mình. Đã đến thôn rồi, bữa cơm này ăn lúc này cũng được, nhưng tâm nguyện của chàng là tìm được người càng sớm càng tốt.
“Lần này tôi vào thôn không phải muốn lý chính báo đáp, mà có việc muốn nhờ vả.”
“Xin hỏi trong thôn của lý chính của người tên Triệu Trường Tuế không, tuổi khoảng 20, hiện gia đình của cậu ấy ở nơi nào?”