Thích Lan vừa đi vừa ngắm nhìn các lá cờ nhỏ của hàng rong ven đường, những lá cờ nhỏ sặc sỡ ấy trông thật đẹp, ắt hẳn là vì dịp Tết đến, cột cờ đều được cọ bóng loáng, như là mới thay, chỉ có cờ là không mấy sang trọng, nhăn nhúm, còn dính mấy vết dầu khó tẩy.
Nàng nhìn qua vài hàng, đều như vậy cả.
Lông mày Thích Lan bỗng nhảy lên, hít một hơi lạnh: "Không ổn".
Nàng vội kéo cương ngựa quay đầu, con ngựa giật mình nhảy tót lên, suýt va vào một chiếc xe ngựa không bắt mắt đang đi tới.
Muộn rồi, các tiểu thương chung quanh bỗng quay mặt lại, không khí ôn hòa ban nãy chợt biến thành trùng trùng điệp điệp sát khí. Bọn họ xiết mạnh cột cờ, từ trong ống cột bỗng bật ra những mũi tên lao vun vυ't bay đi tứ phía.
"Khốn kiếp". Kinh Trập luống cuống cúi đầu, mũi tên cắm vào thùng xe phía sau lưng hắn, cột cờ của hàng rong gần đó bị hất tung vướng vào chân ngựa, một cái bóng trắng nhảy chồm lên tránh né, cột cờ đập vào chân ngựa kéo xe Thôi Tụng.
Con ngựa hí vang lên, hai chân quỵ xuống, thùng xe ngựa bị lật nghiêng, Thôi Tụng đang mải mê suy nghĩ bỗng trời đất xoay chuyển, người đập mạnh vào thùng xe, cái bàn con cũng rơi xuống đập vào chân hắn. Hắn nhăn mặt với tư thái thận trọng ngồi thẳng dậy, cố trèo ra ngoài.
Chưa kịp nhìn rõ tình hình bên ngoài đã bị cuốn vào trong tầm bắn.
Với khả năng của Thích Lan, việc tự bảo vệ là dư sức, còn có thể nhìn thấy người trong xe sắp bị trúng tên, nhưng nàng đang ở vị trí trung tâm của cuộc tấn công, vòng vây mũi tên che trời lấp đất bao trùm không lối thoát, không kịp suy nghĩ, nàng dồn sức xoay người trên lưng ngựa, tìm kẽ hở tránh chỗ nguy hiểm, cắn răng đương đầu, dùng bả vai mình mà tiếp chiến. Thôi Tụng chưa kịp ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng da thịt nứt toác trước mặt, máu tươi bắn tung tóe.
Thích Lan kêu lên đau đớn, kiếm quét mũi tên bay về phía trán Thôi Tụng.
Thôi Tụng liếc mắt một cái đã thấy một bóng dáng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mình, trong chớp mắt không phân biệt được nam nữ, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa bằng một dải lụa màu đỏ sẫm, ngoài ra không có bất kỳ đồ trang sức nào khác. Bên ngoài khoác một tấm áo choàng ngắn bằng da hồ ly, tay áo rộng thùng thình chỉ đến khuỷu tay, cổ áo cũng không cài nút, chỉ vắt lỏng qua. Lộ ra bên trong trang phục cưỡi ngựa màu xanh lục, vai áo thấm đẫm máu tươi.
"Đẹp không?" Thích Lan rút kiếm ném sang một bên, nhìn lướt qua mũi tên để xác nhận không có độc, nói: "Nhìn kỹ đi, đừng quên là ngươi còn nợ ta một mạng."
Đám người giả dạng tiểu thương thấy không thể đột kích thành công liền bỏ chạy tán loạn. Thích Lan nhìn vết thương không ngừng rỉ máu, mặt không chút biểu cảm xé một mảnh dài trên áo choàng, quấn quanh bề mặt vết thương, siết chặt một đầu rồi giật mạnh, thắt lại để cầm máu.
"Có người muốn gϊếŧ ta." Nàng quét mắt nhìn những mũi tên rơi đầy đất, nhảy lên ngựa chuẩn bị xông ra, nhưng cuối cùng cũng chú ý đến Thôi Tụng đang đứng bên cạnh thùng xe, thúc ngựa đến trước mặt hắn, ngẩng cằm tự giới thiệu:
"Ký Bắc Thích Lan, còn ngươi, tên là gì?"
Thôi Tụng giật mình, ngước nhìn khuôn mặt đang nhợt nhạt vì đau đớn của Thích Lan, ánh mắt chăm chú như thể muốn mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt này, rồi mỉm cười nói:
"Thôi Tụng."
"Nghiêu Đô, Thôi Tụng."
Không khí dường như đông cứng lại trong một khoảnh khắc.
Thích Lan nghiến răng ken két, cố gắng kiềm chế đôi mắt trợn ngược, nói vô cảm:
"Trăm nghe không bằng một thấy, Thôi thừa tướng quả thật giống như truyền thuyết, chi lan ngọc thụ, như trời quang trăng sáng vậy.”
Nàng nhìn Thôi Tụng đứng trước mặt, cao nhưng gầy guộc, đôi mắt màu nâu nhạt dịu dàng, thật sự rất tuấn tú, chỉ là khuôn mặt có vẻ tiều tụy, xem ra những lời đồn đãi không hay về sức khỏe vị thừa tướng biết hô mưa gọi gió này là thật.
Biết trước đã không cứu, bỏ lỡ cơ hội tốt để dẹp đường hồi phủ mất rồi...
Thôi Tụng nhìn Thích Lan, vết thương vẫn rỉ máu nhưng trên mặt chẳng hề lộ ra chút đau đớn nào, chỉ hơi tái nhợt, thân hình mảnh mai eo thon chân dài cực kỳ xinh đẹp, vững vàng đặt trên bàn đạp, bản thân hắn thì yếu ớt bệnh tật, chắc chắn là cả đời này cũng không bao giờ theo kịp.
Hắn nhìn Thích Lan thật lâu, dù chưa từng đến biên cương nhưng Thôi Tụng đã cảm nhận được tám ngàn dặm đường lộ vân cùng nguyệt ở Ký Bắc, sa mạc cô quạnh, sông dài lúc hoàng hôn dường như tập trung cả vào người nữ tử trước mắt.
"Sao phải như vậy?" Thôi Tụng lẩm bẩm, bên cạnh Kinh Trập vừa thoát chết hoảng hốt chưa nghe rõ, hỏi lại:
"Công tử vừa nói gì?"
"Không có gì, nàng bị thương có nặng không?" Thôi Tụng hỏi Thích Lan.
Thích Lan lắc đầu: "Không sao, thừa tướng đại nhân lo cho bản thân mình trước đi, hai chúng ta bất kể ai chết trước đi nữa cũng đều không phải chuyện đáng vui mừng đâu."
Nàng dừng một chút, cười khẽ: "May là ngài cũng suýt chết, nếu không ta sẽ tưởng rằng đây là lễ vật chào mừng ngài dành tặng cho ta."
"Cớ sao lại nói như vậy?" Thôi Tụng không hiểu tại sao bản thân suýt chết lại là chuyện tốt.
Lúc này, Thích Bình mới từ cuối con phố dài chạy tới, phía sau thị vệ Ký Bắc của hắn đã bao vây cả dãy phố chật như nêm cối, hắn liếc nhìn vết máu trên vai Thích Lan, sắc mặt lạnh lẽo như những mũi băng treo trên mái nhà tháng mười hai.
Thích Bình lạnh lùng cười một tiếng: "Xem ra Nghiêu Đô cũng không sạch sẽ cho lắm, chuyện xảy ra lâu như vậy, gây ra tiếng động lớn đến thế mà không một tuần vệ nào phát hiện, là thiếu trách nhiệm hay là rắn rết một hang?"
Ký Bắc đã hứa đưa Thích Lan vào kinh để nàng xa rời chiến trường, xa rời số phận tử vong trên làn thương mũi giáo của dòng họ Thích từ nhiều đời nay, chứ không phải để nàng đổi chỗ khác mà bước lên lưỡi dao.
Thôi Tụng ngớ ra, cảm thấy thái độ của đôi huynh muội này có chút kỳ lạ, nhưng ở đây đông người không tiện truy vấn kỹ, chỉ nói ngắn gọn: "Việc đêm nay, Thôi mổ sẽ cho các vị một lời giải thích, chỉ mong Thích tướng quân khoan vội quở trách."
"Được vậy thì tốt, chúng ta tạm thời yên tĩnh chờ tin tốt." Nụ cười trên mặt Thích Bình biến mất ngay sau khi dứt lời, rồi liền cùng Thích Lan bỏ đi.
"Vào cung như thế này ư?" Thích Lan thử nhìn thoáng qua sắc mặt u ám của Thích Bình, hỏi.
"Tất nhiên rồi, để bệ hạ nhìn xem, Thích gia của chúng ta ngày nào cũng phải sống như thế này, là khiến người ta chú ý ra sao!" Thích Bình nói một cách chậm rãi.
-------
Đây chính là cảnh thái bình thịnh trị mà bệ hạ không tiếc công sức hao tài tốn của cũng phải cưỡng cầu sao, quả thật mang khí thế thượng quốc thiên triều.
Thích Lan nghĩ thầm, khi bước lên tấm thảm đỏ thêu tường vân, bề mặt mềm mại dễ chịu, chợt có cảm giác như đang bước trên thảm cỏ mềm mại quê nhà.
Hành lang cờ bay phấp phới, đền đài lưu ly, trên vẽ đồ đằng minh hoàng rực rỡ, sau cánh cửa chạm khắc hoa văn là điện thất, bên trong còn sang trọng hơn bên ngoài, ánh mắt có thể nhìn thấy, lấp lánh vàng son, hai bên có kim kỳ lân tọa trấn, xà ngang trên cao chạm khắc đồ trang sức bằng vàng, một bộ chuông đồng treo hai bên cột, ánh sáng đến từ đèn l*иg chạm khắc treo trên cao, tia sáng lấp lánh xuyên qua lỗ chạm rỗng, rọi xuống cột gỗ tùng với câu đối liễn treo bên trên:
Đế mệnh thức ở cửu vây, tự vị gian nan, nại hà bất kính.
Thiên tâm hữu phụ nhất đức, vĩnh ngôn bảo chi, dục cầu quyết bình.
Nàng nghe anh trai nói qua câu đối này, ban đầu là do tiên đế viết, nói về việc thiên đế mệnh hạ quản lý chín châu, dù gian nan không dám lơ là, cầu nguyện trời cao phù hộ, gia quốc an bình, lập nên công trạng vĩ đại.
Không ngờ rằng những bức tường đỏ và ngói vàng này thay đổi mãi, giấc mộng ngàn thu vẫn như cũ.
Nàng không biết bệ hạ ngồi dưới biển hiệu "Kiến Cực Tuy Du" có cảm thấy lạnh gáy vì hàng ngàn hồn ma dưới ngai vàng hay không.
"Thích đại tướng quân đã đến?"
Sùng Quang Đế đang chơi đùa với một con chim cắt.
Con chim cắt này được nuôi trong hoàng cung, lông mượt mà bóng loáng, đứng uy nghi trên giá đỡ.
"Đã đến, đang chờ bên ngoài điện." Vương công công cầm thức ăn cho chim, không dám lại gần con vật to lớn này, trả lời từ xa.
"Hỏi thăm trên đường có gặp chuyện gì không, thương tích nặng không?"
Vương công công đứng bên cạnh với vẻ mặt cung kính, trả lời: "Thương nhẹ, không sao, Trần Yến Duy của đội thị vệ bị liên lụy vào vụ án hoả khí doanh, đội thị vệ canh phòng những ngày này không có người đứng đầu, không tránh khỏi lơ là, binh sĩ chịu trách nhiệm tuần tra con phố đó đã bị giam vào ngục, còn việc họ nhận chỉ thị từ ai thì cần phải điều tra thêm."
"Cho bọn họ vào đi." Sùng Quang Đế lại vuốt lông chim cắt một lần nữa, ngồi trở lại ghế.
Nội thị quan vén rèm, ba người Thích gia mang theo hơi lạnh, quỳ xuống bên dưới thỉnh an Sùng Quang Đế.
Sùng Quang Đế luôn cảm thấy sợ hãi trước vị tướng quân vạm vỡ này, vội vàng đứng dậy đỡ họ: "Tướng quân từ xa xôi đến đây, mệt mỏi vì đường sá, lại gặp phải chuyện như vậy, trẫm thực sự có lỗi với khanh, lần này cứ ở lại kinh thành nghỉ ngơi vài ngày đi."
"Thần không dám." Thích Chỉ Qua cúi mắt: "Biên giới không thể một ngày không có tướng lĩnh, nếu thật không phải quá lo lắng cho nữ nhi, cũng không nên trì hoãn sự vụ mấy ngày."
Sùng Quang Đế lười biếng không đọc tấu chương cả buổi chiều, lúc này tinh thần sảng khoái, nói chuyện thân mật với Thích Chỉ Qua, không đề cập đến việc chính.
Thích Chỉ Qua cảm thấy sự căng thẳng trong lòng hơi buông lỏng ra, ông hiểu vị tiểu hoàng đế trẻ này ngây thơ vô hại, những rắc rối ở Ký Bắc đều do phe đảng thái hậu và mấy con cáo già kia bày ra.
Sùng Quang Đế: "Tướng quân vẫn mạnh mẽ như xưa, may mắn là có ngươi toạ trấn, nếu không thì bọn ranh con Bắc Địch không biết sẽ còn ngang ngược đến mức nào!"
Thích tướng quân đứng dậy, cười nói: "Bệ hạ quá khen, bảo vệ gia quốc, là phúc của thần."
Sùng Quang Đế lại quay sang Thích Bình nói: "Tiểu Thích tướng quân những năm này theo sau Thích tướng quân oai phong lẫm liệt, khó tránh khỏi bị lạnh nhạt. Lần này vào kinh, chi bằng ở lại, Nghiêu Đô còn có chỗ cho ngươi dụng võ."
Thích Bình đứng dậy cúi chào: "Bệ hạ ân cần, là phúc của ta, chỉ là phụ thân dù sao cũng đã cao tuổi, ta vẫn nên ở bên cạnh hiếu thuận, làm sao có thể đi xa."
Sùng Quang Đế ngập ngừng: "Ngươi hãy học hỏi thêm từ Thích lão tướng quân, sau này nếu Tây Lăng có chiến sự, trẫm vẫn không thể thiếu sự trợ giúp của ngươi, còn có Thích Lan, Tây Lăng và Ký Bắc đều là biên thùy trọng địa, phụ thân và huynh trưởng ngươi lại vất vả để một thiếu nữ như ngươi ở bên cạnh thật đáng tiếc. Lần này trẫm đã sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự, nếu ngươi không yên lòng, cứ chọn một chức vụ nhẹ nhàng, trẫm cũng nhất định sẽ đồng ý. Chỉ là Ký Bắc và Nghiêu Đô cách xa, khó tránh khỏi phải chịu đựng nỗi nhớ nhung quê nhà."
Hắn thấy Thích Lan quả nhiên xinh đẹp như lời đồn, trong lòng vui mừng, cảm thấy mình đã làm phiền Thôi Tụng hai mươi năm, lần này cuối cùng cũng giúp được hắn ta một việc lớn.
Thích Lan dù lòng không muốn, cũng không thể làm mất mặt hoàng đế, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý: "Thích Lan không hiểu biết đức hạnh, một mối lương xứng như vậy, vốn là có đốt đèn l*иg đi tìm cũng không thấy, Thôi thừa tướng không khinh thường là tốt rồi, trên đường đến Nghiêu Đô thấy cảnh vật huyên náo, vô cùng phồn thịnh, sợ là không thể nhớ nhung, mà còn vui đến nỗi không muốn trở về."
Không khí ngượng ngùng được Thích Lan dùng vài câu nói làm cho thoải mái hơn nhiều.
-------
Thôi Tụng mang theo đầy bụng tâm sự từ hoàng cung trở về Thôi gia, xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, Thôi bá đã từ trong viện đi ra.
Thôi bá là một vị trưởng bối lớn tuổi trong nhánh phụ Thôi gia, vài chục năm trước gia đạo suy sụp mới đến Thôi gia tìm con đường sống, Thôi lão gia nhìn thấy ông ăn mặc rách rưới không nơi nương tựa, liền giữ lại làm quản gia trong phủ, hàng chục năm làm việc cần mẫn, quản lý nhà cửa gọn gàng, Thôi gia từ khi Thôi lão gia và Thôi lão phu nhân qua đời, bỗng chốt trở nên vắng vẻ, Thôi Tụng không có thϊếp thất, hạ nhân nữ tỳ trong nhà cũng hầu hết đều được trả tự do, cả Thôi trạch to lớn giờ chỉ còn là một cái vỏ trống rỗng.
Thanh Minh thần sắc bất an, vội vã đi đến trước xe, bẩm: "Trần Yến Duy đã chết."
Thôi Tụng hơi chần chừ: "Tự sát?"
Thanh Minh gật đầu: "Thuộc hạ làm việc không chu đáo."
"Khó tránh." Thôi Tụng: "Trần Yến Như đại nhân của bộ binh trung thành tận tâm, có lẽ, xảy ra việc này khó tránh khỏi bị liên lụy, trong lòng không thoải mái."
Thanh Minh nói: "Trần đại nhân cũng đã tới, nói sẽ cố gắng hợp tác với Đại Lý Tự điều tra, nếu biết sẽ nói hết mọi chuyện."
Thôi Tụng gật đầu, vừa đi vừa nói với Kinh Trập: "Phòng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Phòng?" Kinh Trập trợn mắt nhìn hắn "Phòng nào?"
Thôi Tụng không biểu lộ gì ngồi xuống: "Đoàn người Thích tướng quân đã vào cung, sau này đều là người một nhà, không thể để bọn họ ở nhà trọ được."