Dùng lời của Đại lý tự khanh Phương Tuân nói, thì bọn rượu chè thịt cá dưới trướng Thôi Tụng chẳng giúp đỡ được việc gì, chỉ gây thêm rắc rối.
Mấy cái bánh trên cỗ xe của Thôi Tụng đời này theo phục vụ hắn, chắc chắn là do đời trước tạo nghiệp báo nặng nề, lộc cộc rệu rã sắp tan tành, lại phải hối hả cố hết sức vẫn chậm chạp bò từ ngoài thành về phủ, để kịp cho buổi triều sớm mà hắn kiên quyết không chịu bỏ lỡ.
Xe chưa dừng hẳn đã nghe âm thanh sang sảng của Phương Tuân: "Hàm Chương! Hàm Chương ngươi đã về!"
"Chuyện vui lớn đây!" Hắn nhiệt tình tiến lên giúp Thôi Tụng vén màn che, đẩy tên thị vệ bên cạnh sang một bên.
Chàng thanh niên mặc áo dài đơn giản trong xe nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền thở dài, tay hắn vén màn che trắng bệch như mất máu, chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay phản chiếu ánh sáng lập lòe, nhìn vào có thể trông thấy khớp xương ngón tay nhô ra, ẩn dưới lớp tay áo chồng chéo. Mái tóc đen cố định bởi kim quan bằng ngọc, làn da hơi trắng bệch dưới ánh sáng buổi bình minh chập choạng lại thêm chút sắc thái, không nhiễm khói lửa trần gian, không giống người phàm.
Ánh mắt bình thản của Thôi Tụng quét qua Phương Tuân đang nhảy cẫng lên phía dưới bệ xe, cúi đầu nhẹ nhàng, giọng nói hơi khàn nhưng vẫn ấm áp dễ nghe: "Lại làm sao nữa vậy?"
"Này, ta nói ngươi đấy, sao lại bình tĩnh đến thế, ta đã nói có chuyện vui lớn mà!"
Thôi Tụng đã quen với thái độ hốt hoảng kinh ngạc của hắn, vừa đi vừa hỏi: "Sao thế? Lão phụ thân nhà ngươi nuôi chim trĩ cuối cùng cũng đẻ trứng rồi sao?"
"À không phải! Là ngươi, ngươi sắp thành thân rồi!"
Quản gia nhà họ Thôi là Thôi Bá nghe thấy tiếng động đi ra đón tiếp, chưa bước qua cửa, một lão nhân và một hài tử đã đứng chết trân giữa bậc thềm khi nghe lời này.
"Phương Bỉnh Bạch", khóe miệng Thôi Tụng vẫn treo nụ cười nửa miệng, trong lòng lại không cười, "Tật ăn nói vớ vẩn của ngươi thực sự cần phải sửa."
Lời thật vô lý, việc hôn nhân này được quyết định khi Thôi Tụng còn đang ở ngoài thành, điều tra chuyện doanh trưởng quản lý trại hỏa khí tham ô vũ khí quân đội, lén lút bán cho Bắc Địch. Vụ án này có nhiều người liên quan, kho giấu hàng lại khó tìm, hơn nữa đối tượng giao dịch nhạy cảm, người Bắc Địch mấy năm gần đây bị quân đội Ký Bắc trấn áp, không thể xâm nhập qua biên giới, nay đột nhiên có người Bắc Địch hoạt động xung quanh Nghiêu Đô, Thôi Tụng lo lắng có bất thường, cho nên đêm đó đã vội vã xuất thành điều tra vụ án, không ngờ trước khi đi đã bị người ta bày mưu.
"Vậy cuối cùng là chuyện gì?" Khóe miệng Thôi Tụng vẫn còn độ cong, Phương Tuân cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, không còn tự tin, lí nhí nói: "Hộ bộ Từ Hải Xuyên nói, cho dù bán cả bàn tính cũng không bù đủ quân phí năm nay. "
"Ừm, rồi sao nữa?" Thôi Tụng bước qua sân: "Không bán được bàn tính, bèn bán ta à?"
"Gì mà không có tiền chứ?" Phương Tuân lẩm bẩm: "Đầu năm trùng tu cung điện, chẳng thấy hắn than khó, toàn nhờ Thái Hậu bọn họ..."
Thôi Tụng hiểu ngay, cười nhạt một tiếng: “Thỏ chưa chết, số phận cẩu tặc đã bày sẵn rồi, nhưng vậy có liên quan gì đến ta…”
Phương Tuân: “Trần đại nhân ở bộ Binh lên tiếng muốn đưa con trưởng của Thích đại soái vào Nghiêu Đô làm quan, ngầm ám chỉ việc kiềm chế đại nguyên soái, các đại nhân khác không đồng ý, lo rằng Thích Bình sẽ là cầu nối cho Ký Bắc ở Nghiêu Đô, bàn qua tán lại, cuối cùng nhắm vào tiểu nữ nhi nhà họ Thích.”
“Nhắm vào đầu ta nữa à?” Thôi Tụng nhìn hắn, “Ai đưa ý kiến này ra?”
“Ta không biết mà”. Phương Tuân thì thầm: "Cũng đừng trách bọn họ, toàn bộ Nghiêu Đô này có mấy người xứng đáng để gả đích tiểu thư nhà Thích đại soái sang đâu, bệ hạ nghe xong vui mừng khôn xiết, còn chẳng thèm hỏi lại Thái Hậu một tiếng, đã trực tiếp soạn chiếu ban hôn".
Thôi Tụng nghi ngờ hỏi: "Thực sự không phải ngươi?"
"Thực sự không phải ta!" Phương Tuân trưng mặt rạng ngời ngay thẳng.
Thôi Tụng đêm qua chạy khắp nơi một vòng, thân thể và cõi lòng đều rét buốt, không rút được chút tinh thần nào cho muôn ngàn ưu tư, trong lòng tuy có ý định siết cổ Phương Tuân nhưng cũng không đủ sức, chỉ giơ tay ra hiệu cho Phương Tuân cút đi trước, rồi một mình tiến bước vào trong phủ.
Thấy hắn không giận, Phương Tuân lại lăng xăng trèo tới líu ríu: "Cũng là vì tốt cho ngươi thôi, ngươi nhìn ngươi xanh xao yếu đuối đi từng ngày, còn khiến bệ hạ không hài lòng chỉ là tự chuốc thù oán bốn phương, cả Nghiêu Đô này cũng không một nhà nào dám gả con gái cho ngươi".
Thôi Tụng không đáp lời. Sau ba năm phụ thân qua đời, hắn không dám buông lỏng, đều là ngày ngày đêm đêm bồi dưỡng vây cánh cho mình, muốn sớm trở nên hùng mạnh để có thể tự lực cánh sinh, không làm nhục danh tiếng Thôi gia. Tuy thể hàn vốn không khỏe, lao lực nhiều ngày nên lúc càng suy nhược, nhưng cũng không đến mức quan trọng như vậy.
Thôi Tụng dừng bước nói: "Không ai dám là tốt nhất. Bản thân ta còn không thể bảo đảm, liên lụy người khác làm gì, Thích đại soái tất sẽ không muốn xa cách nữ nhi của mình, chuyện như vậy cả hai bên đều khó xử."
Sau này, Thôi Tụng hết cách bèn hỏi Sùng Quang đế ý kiến này do ai đưa ra, Sùng Quang đế ưu sầu thở dài: "Hàm Chương, ngươi đừng hỏi nữa, cô nói ra là bán đứng người ta mất, sau này còn ai dám mở rộng lòng mình với cô."
Thôi Tụng: "......"
Không cần đẩy lùi chuyện hôn sự này cũng được.
-----
Thích Chỉ Qua lại sắp xếp việc biên phòng thêm một lần. Thích Lan bãi nhiệm, chức vị phó tướng được thuộc hạ Tằng Thanh của Thích Chỉ Qua tiếp nhận.
Thám mã vẫn ba đợt mỗi ngày, chắc chắn Bắc Địch không thể thừa cơ xâm lược, Ký Bắc tạm thời không phải lo mối hoạ sau lưng, Thích Chỉ Qua sắp xếp xong quân vụ, liền cùng Thích Bình trực tiếp dẫn theo một toán kị binh tinh nhuệ hộ tống Thích Lan về kinh.
Hôn kỳ ban đầu được ấn định vào mùa hạ, cũng cho Thôi gia một ít thời gian chuẩn bị, nhưng sau mùa đông Bắc Địch hồi sức sẽ không tránh khỏi ngo ngoe rục rịch trở lại, lúc bấy giờ Thích gia bận rộn phòng thủ biên cương sẽ không rảnh rỗi quan tâm đến gia sự, vì thế hai nhà bàn bạc một chút, quyết định trước tiết Thượng Nguyên sẽ gả Thích Lan sang.
Tướng quân gả con gái, Thích Cẩn Qua tự mình thống lĩnh quân đội, bầy ngựa ô kia trên đầu đều buộc những sợi chỉ đỏ, nối đuôi nhau mà đi không dưới mười dặm. Tiếng móng ngựa đều đặn nhịp nhàng, từ xa trông như những đám mây đen kịt lởn vởn, bên trong lại cuốn lên những mảng đỏ ửng, chầm chậm từ nơi trời đất giao nhau mà tràn xuống.
Vượt qua bốn châu của Ký Bắc, vượt qua dãy Cô Vụ Sơn ngăn cách Ký Bắc và Nghiêu Đô, đến ngoại ô Nghiêu Đô, từ xa đã nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ của kinh thành.
Con ngựa của Thích Lan chạy nhanh, bỏ xa đội ngũ một quãng dài, nàng dừng lại trên một vùng đất cao để đợi mọi người, dưới chân núi nhiều nhà dân tụ tập thành một mảng ánh sáng như đom đóm bập bùng.
Trước mắt Nghiêu Đô không biết có bao nhiêu người hướng về phía này, chờ xem nữ nhi của tướng quân oai hùng bốn phương Thích Chỉ Qua trông như thế nào, nàng còn chưa muốn tiếp nhận những ánh mắt soi xét đó, cái bọn họ muốn xem không phải là Thích Lan, mà là tân nương của Thôi gia.
Binh lính ở Ký Bắc không được vào thành, Thích Chỉ Qua dẫn quân đến trại của quân thủ thành Nghiêu Đô mượn chỗ ở, Thích Bình dẫn muội muội vào thành trước một bước.
"Tiểu Bạch, ngươi chậm lại một chút," Thích Lan trấn an con ngựa đen kịt bên dưới.
Con ngựa toàn thân đen trũi, giữa trán hiện ra một mảng trắng như tuyết, từ xa nhìn giống hệt được treo một tấm ngọc bội, bốn vó cũng buộc chỉ đỏ, oai vệ hiên ngang đứng giậm giậm chân tại chỗ.
Tiết Thượng Nguyên sắp đến, không khí năm mới vẫn còn chưa tan, những tờ giấy đỏ cắt thành hình chữ Phúc bay khắp phố.
Đoàn người bọn họ đến sớm hơn hai ngày so với kế hoạch ban đầu, cũng không báo trước, nên không có ai ra ngoại ô đế đô nghênh đón, đường phố cũng không giải tán bá tánh, cho nên mới có duyên chiêm ngưỡng cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ phi thường này.
Hai bên đường rộng thênh thang là những người bán hàng rong, đèn l*иg bọc vải đỏ thành nhiều hình dạng, chúc phúc năm nào cũng dư dả, tam dương khai thái. Còn treo những con gà con vịt đã nhổ lông ở trước quầy hàng, chưa kể son phấn, trang sức, đồ ăn vặt đủ loại, khách không kịp tiếp, Thích Lan lớn lên giữa sa mạc gió cát ở biên cương, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng như thế, nàng cưỡi ngựa nghiêng nghiêng trái phải, với tay bên này bên kia, hai người Nguyệt Bạch và Thiên Thanh theo hầu chỉ đành bận rộn trả tiền ở các quầy.
Thích Bình vội vã kéo Thích Lan đang háo hức lại: "Trước tiên phải vào cung, Hoàng thượng còn đang đợi đấy."
"Ôi, có gì phải gấp gáp thế, có rất nhiều thời gian nói chuyện phiếm với bọn họ mà." Thích Lan kéo dây cương, bỗng một đám trẻ nhỏ cầm kẹo hoa quả bọc đường lao nhanh ngang qua hai người, Thích Lan giật mình, vội quay đầu ngựa né tránh, dòng người càng lúc càng đông, cứ như cố tình ép sát vào vó ngựa của hai người, cho đến khi cuối cùng Thích Lan cũng xoay vòng tìm được một chỗ trống, thì đã không còn thấy bóng dáng Thích Bình đâu nữa.
Xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, nhưng bản năng cảnh giác nhiều năm chinh chiến khiến Thích Lan ngửi thấy điều gì đó không ổn, nàng giảm tốc độ ngựa, âm thầm quan sát tình hình chung quanh.
"Thiên Thanh." Thích Lan gọi thử một tiếng, nhưng không ai trả lời.
Thích Lan đi chậm hơn, con đường này ngoắt ngoéo, tiểu thương bán hàng xem như bình thường, nhưng đoạn đường lại chen chúc kỳ quái, dù nàng quay đầu ngựa hướng về phía nào thì vẫn luôn có người xuất hiện đúng chỗ vó ngựa hạ xuống, như cố ý bao vây và dồn ép nàng tiến lên vậy, vòng đi vòng lại ở đoạn rẽ này.
Thích Lan thường hành quân nhiều ở những đồng trống không có điểm mốc, cho nên cảm giác phương hướng rất tốt, dù đã đi xa, nàng vẫn tính toán đại khái được khoảng cách như thế nào.
Lúc này, Thôi Tụng đang ngồi trong xe, vẫn còn tính toán xem Quang Lộc Tự kia đã bòn rút được bao nhiêu vào dịp Tết này, nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh không phải là con đường nhỏ yên tĩnh thường ngày, liền hỏi Kinh Trập cầm cương đánh xe: "Hôm nay sao lại đi con đường này?"
Kinh Trập quay đầu: "Đường thường đi hôm nay không hiểu sao bị vây bởi một đám người ở giữa đường, bọn họ đào một cái hố lớn, nói là nhà bên đường chiếm đất mộ tổ tiên nhà họ, một chốc một lát là không thể đi qua được, chỉ đành lách theo ngõ phố xá sầm uất."
Thôi Tụng gật đầu, thả rèm xe xuống.