Đại Chu, năm Sùng Quang thứ mười, tiết Thượng Nguyên.
Tề Châu mùa đông không lạnh như Nghiêu Đô. Hoa viên Hoàng gia ở Tề Châu trồng nhiều loài cây chịu lạnh, trong tiết trời se se vẫn vô cùng xanh tốt. Dưới hiên đình đang vang lên tiếng chim hót ríu rít, thình lình một mũi tên xé gió bay tới, lướt qua những nhánh cây chằng chịt, xuyên thủng tim con chim xanh đuôi trắng. Con chim vẫn giữ nguyên tư thế ngửa mỏ lên trời mà hót vang, liền đông cứng lại.
Lý Phụ Chu hạ tay cầm cung tiễn, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, liếc nhìn chiếc l*иg chim vấy máu đỏ tươi, quay người bước về phía vị lão nhân trong đình.
“Thái phó, môn công phu này của ta lại có tiến bộ rồi nhỉ...”
Trang Thân Chính cúi đầu nhẹ nhàng, không tỏ ý kiến gì.
“Bệ hạ đã chuẩn chiếu cho Thôi Tương và tiểu thư Ký Bắc Thích gia Thích Lan thành thân ...”
Lý Phụ Chu ném cung tiễn cho hạ nhân phía sau, cười nói:
“Là một trò hay không phải sao, tiếc thay, không được nhìn thấy khuôn mặt của Thôi thừa tướng khi hay tin này! Suốt ngày tươi cười hỉ hả với ai kia chứ, chẳng khác gì bọn bán nụ cười ở lầu xanh.”
Trang Thân Chính vẫn giữ nét mặt bình thản:
“Thích gia Ký Bắc quân hùng tướng mạnh, có tầm ảnh hưởng sâu rộng ở địa phương, hai nhà liên thủ sẽ rất bất lợi cho chúng ta.”
“Không đâu…” Lý Phụ Chu không xem trọng, nói:
“Bản thân Thích gia đã khó mà giữ được, bề trên già yếu, đám dưới non nớt. Còn Bắc Địch...”
“Điện hạ!” Trang Thân Chính nâng cao giọng, cắt ngang lời của Lý Phụ Chu.
Nghiêu Đô Thôi gia thế lớn truyền cao, phò tá cho nhiều đời tiên hoàng, rất có uy danh ở địa phương, chỉ tiếc đời đời đều chỉ có một con trai, tới đời Thôi Tụng, đến nay hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có thê thϊếp, huống hồ là con cái, phụ mẫu đã qua đời, không có người sắp đặt hôn sự, nhưng danh môn vọng tộc như thế, kinh thành vẫn có bao nhiêu hộ gia nhòm ngó viên ngọc quý này, chẳng ngờ bỗng chốc lại được chỉ hôn với Thích gia Ký Bắc, có thể nói là tám sào ném cũng không tới.
“Ai mà tin bên trong không có mánh khóe gì chứ?” Trang Thân Chính nói.
“Ngươi nghi ngờ là chính Thôi Tụng tự mình cầu thân à?” Lý Phụ Chu nhìn về phía ông ta, “Theo như những gì ta thấy, hắn cũng là bị người ta xếp đặt một ván cờ, lúc hoàng huynh hạ chiếu, hắn còn không có ở trong thành.”
“Vận chuyển phù điêu trong trướng, quyết thắng ngàn dặm bên ngoài.” Trang Thân Chính vuốt râu, đột nhiên nói.
Lý Phụ Chu cười khẽ một tiếng, “Cái này có gì khó, đập nát bàn tính của hắn ta vẫn dễ như trở bàn tay.”
Trang Thân Chính nhìn về phía hắn: “Điện hạ có cách gì?”
Lý Phụ Chu nói: “Ta nghe nói vị Thích tiểu thư kia không ưa cầm kỳ thi hoạ, mà thiên về múa đao lộng côn, mười mấy tuổi đã theo Thích Đại soái chinh chiến sa trường, cũng rất xứng cái tên mà phụ thân nàng ta đặt cho, tài năng hiếm có.
Trang Thân Chính: “Lời này không sai.”
“Người đâu!” Lý Phụ Chu hướng ngoài hiên gọi một tiếng, trên mái lập tức có vài bóng hắc ảnh nhẹ nhàng đáp xuống, lẳng lặng quỳ trước mặt Lý Phụ Chu.
“Cho người phát tán tin tức, nói Thôi thừa tướng thích đại gia khuê tú, hiền lương thục đức, cho nên cực kỳ bất mãn cuộc hôn sự này. Là Nhất Định! Bắt Buộc! Phải truyền đến tai người của Thích gia. “
Hắn tiếp tục nhàn nhã mân mê chén trà bằng bạch ngọc trong tay, cười như trẻ con chưa trải sự đời trong nhà bá tánh bình thường, nhẹ nhàng nói: “Nếu bọn họ thật sự muốn trợ giúp cho Thôi Tụng, vậy chỉ đành thương tiếc cho vị Thích tiểu thư kia, đi theo ta an ủi vật cưng.”
---------
Ký Bắc, hoàng cát mênh mông, không khí lạnh buốt khiến huyết sắt thấm đẫm giống như cột băng dưới mái hiên tháng Chạp.
Trên đường biên giới giữa Bắc Địch và Đại Chu, một đội quân đã tập trung, trận đồ oai vệ, rõ ràng là một đội tinh nhuệ, chậm rãi áp sát về phía quan ải gần nhất của Đại Chu.
Trên thảo nguyên bao la, một thành trì màu xám đen hiên ngang, một lá cờ lớn vẫy trong gió, dưới lá cờ đó đứng một cô gái mặc khinh giáp, nàng trông rất trẻ, hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt vô cảm ra lệnh cho các tướng sĩ trên thành, thỉnh thoảng liếc nhìn đội quân lớn đang từ từ tràn đến phía xa.
"Thám mã quay lại rồi." Thiên Thanh thở hổn hển leo lên thành, đi loạng choạng đến trước mặt nàng, môi run run vì lạnh: "Hai vạn quân, Bắc Địch đến hai vạn quân, binh lực trong thành chỉ có năm ngàn, viện binh tối thiểu cũng phải ba ngày mới tới."
"Thật là một cái Tết đen đủi." Thích Lan nhăn mặt, mắng một câu thô tục.
"Trên thành là ai?" Tướng quân đứng đầu quân Bắc Địch hỏi với giọng âm trầm.
"Là con gái của Thích Cẩn Qua, Thích Lan, thống soái yên tâm, chúng ta đã dò la rõ, Thích Cẩn Qua và trưởng tử của hắn, Thích Bình không có ở đây."
"Vậy thì dễ xử lý rồi." Tướng Bắc Địch tự tin nở nụ cười.
Thích Lan hơi tuyệt vọng.
Bắc Địch đã không thể tiến thêm một bước nào trong năm sáu năm qua, không lẽ hôm nay quan ải đầu tiên sẽ mất trên tay nàng.
"Món quà năm mới này thật đủ lớn." Nàng tự chế giễu.
Thích Lan xoa hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh, khớp tay cứng đờ như mất cảm giác, não cũng như bị đông cứng không nghĩ rõ ràng chuyện gì, nàng khẽ giậm chân để các chi lấy lại chút cảm giác, rủa thầm: "Bọn rùa đen khốn kíếp kia phát điên à, năm còn chưa hết đã tới tìm chết, nước trong bình còn đông cứng hết cơ mà, chúng có muốn sống nữa không?!"
Nước còn đông cứng…
"Thiên Thanh!" Nàng quay đầu lại gọi to: "Bảo người mang nước lên, càng nhiều càng tốt."
"Đổ hết nước này lên thành! Nhanh! Có bao nhiêu thì đổ bấy nhiêu." Thích Lan nhăn mày.
Sáng hôm sau, trên thành phủ một lớp băng dày cộm, lấp lánh dưới ánh mặt trời, thành trì biến thành một thành băng đích thực.
Lúc quân địch tấn công thành trì, thành cao trơn trượt khó leo trèo, Thích Lan kéo cung Vương Băng mạnh hơn trăm cân, một mũi tên sáng như cầu vồng xuyên qua bầu trời, cắm vào giữa trán tướng địch.
Quân Bắc Địch hoảng loạn, ba ngày sau Thích Bình dẫn quân tiếp viện, khuôn mặt không lộ vẻ khen ngợi hay kinh ngạc nào, điều hắn mang đến ngoài viện binh còn có chiếu thư ban hôn của triều đình.
"A Lan! Đừng chạy nữa."
Thích Lan cưỡi một con ngựa nhanh chạy cuồng loạn trên đồng cỏ, bốn vó ngựa như tung bay, áo giáp kỵ binh trên người nàng phất phơ trong gió. “Ca ca, đừng đuổi nữa, muội không đi Nghiêu Đô, càng không xuất giá.”
Thích Lan rút kiếm ném ngược ra sau, lưỡi kiếm mang theo uy lực, “keng” một tiếng cắm xuống đất, Thích Bình giật mạnh dây cương, ngựa hí vang một tiếng, may mắn dừng lại trước mũi kiếm vài tấc.
Thích Lan không còn tiến về phía trước nữa, mà quay đầu ngựa lại trừng mắt nhìn người đuổi theo phía sau.
Thích Bình: “Về với ta đi.”
“Muội không về!” Thích Lan nhăn mày, cứng rắn từ chối. Thân hình nàng mảnh mai thanh tú, nắm chặt dây cương, cánh tay lộ ra vẻ cường tráng đầy sức sống và sinh lực dồi dào. Lông mày kiên cường bên trên đôi mắt tựa như phượng hoàng lóng lánh, đuôi mắt hơi nhếch lên, ngồi thẳng người trên lưng ngựa vẻ mặt kiêu hãnh. Giữa hai hàng lông mày đầy ngoan cố.
“Không phải là muốn muội hy sinh vì đại cục đâu, mà thực ra là...”
Chiếu thư ban hôn đến quá đột ngột, cả nhà còn chưa kịp phản ứng, Thích Lan đã chạy ra khỏi cửa, Thích Bình vội vàng đuổi theo, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
“Là gì chứ?!” Thích Lan hai mắt đỏ hoe, gào lên: “Rõ ràng là Nghiêu Đô không vừa mắt Thich gia chúng ta, trừng phạt cắt giảm quân lương vẫn chưa đủ, lần này còn muốn bắt muội làm con tin à?”
“Đừng nói bậy.” Thích Bình quát một tiếng thấp, cúi xuống nhổ thanh kiếm của Thích Lan, giật lấy dây cương ngựa của nàng “Về nhà rồi tính.”
Thích Chỉ Qua ngồi chễm chệ ở vị trí chủ tọa, nhìn nữ nhi của mình vừa bị kéo về.
“Con sẽ đi gặp thánh thượng. Xin bệ hạ thu hồi ý chỉ.” Thích Bình nói nhanh, bước lại trước mặt Thích Chỉ Qua.
“Không được!” Thích Chỉ Qua ngồi thẳng người, mặt lạnh như tiền, không cần suy nghĩ đã phủ định ý tưởng của nhi tử.
“Sao lại không được?!” Thích phu nhân đập một cái xuống mặt bàn, khiến cho mấy chung trà run lên bần bật, “Thôi thừa tướng là cục than nóng bỏng tay ai cũng muốn vứt đi, bắt con gái ta làm gì chứ, chắc chắn không phải chuyện tốt, nếu không đâu đến lượt nhà mình.”
Thích Chỉ Qua im lặng một lúc, đợi Thích phu nhân không còn lên tiếng nữa, mới tiếp tục: “Mấy năm qua từ Tây Lăng đến Ký Bắc, nhà chúng ta thật sự quá nổi bật. Đầu năm vào cung chúc thọ, bệ hạ đã nói Thích gia vất vả công lao to lớn, muốn phong hầu thưởng công, ta từ chối mãi mới được đồng ý để sau này. Bây giờ Bắc Địch chưa yên, nếu sau này có ngày Bắc Địch cũng ổn định thì...”
Thích Bình đi tới bên cạnh kéo ghế ngồi xuống: “Lúc đó thật sự không còn gì để phong nữa, chỉ có thể phong Hầu thôi.”
Thích Chỉ Qua vóc dáng to lớn, ngồi thẳng như núi trên ghế, nắm tay thành nắm đấm đặt trên đầu gối: "Đại Chu hiện giờ vẫn chưa có Vương gia khác họ, Hoàng đế bệ hạ cũng luôn bất an, thêm một Ký Bắc hầu nữa, long ỷ kia làm sao mà ngồi yên được, nhà chúng ta trước nay không dính dáng tới sự tranh chấp giữa các phe phái, lần này ban hôn, chính là ép chúng ta chọn chiến tuyến nào."
"Người của Binh bộ nói, năm nay mùa đông không xảy ra xung đột vũ trang, cho nên chi phí cấp cho quân đội lại phải cắt giảm."
Thích Bình nhíu mày, bề ngoài không hề giống nhi tử nhà tướng, hắn mang theo chút ôn hòa nho nhã của nho sinh, còn có khí chất đĩnh đạc ẩn chứa khí phách nhiệt huyết sắc nhọn của quân binh.
"Lại cắt giảm…" Khuôn mặt già nua đầy gian nan của Thích Chỉ Qua không lộ biểu cảm, lo âu trĩu nặng trong lòng cũng không thể hiện ra ngoài.
Thích Bình cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, chưa nói tới làm loạn, nếu quân phí không không được phát đúng hạn, Bắc Địch lại xâm phạm đột ngột, thì với lương thực quân nhu và đống binh khí sứt mẻ hiện giờ, biên cương có lẽ cũng không giữ được.
Đại Chu quốc thống trăm năm, đến đời này, bốn biển yên ả, quốc thái dân an, cảnh phồn vinh nuôi lớn đức vua nhân từ, nhân từ thì đã có, lại thiếu mất vài phần sát phạt của một bậc đế vương, triều đình do Thục Thái hậu sinh mẫu của Sùng Quang đế và Thôi thừa tướng nắm quyền thừa tướng.
Thục Thái hậu cố chấp bảo thủ, Thôi thừa tướng mưu tiến công kịch, lâu dần hình thành tình trạng phân chia quyền hạn giữa Thục đảng và Thôi đảng.
Nếu lần này nhà họ Thích kết thông gia với họ Thôi, không nghi ngờ gì là tặng thêm một quân cờ có giá trị cho một bên.
Thích Lan: "Nếu con gả sang đó, liệu Thôi thừa tướng có vì nhìn mặt con mà nới lỏng tay, cho Hộ bộ phát quân phí dễ dàng không?"
"Lại coi mình là món hàng rồi." Thích phu nhân vẫn chưa nguôi giận, hung hăng nói: "Con không nghe người ta nói gì à."
"Mẫu thân." Thích Bình cau mày.
"Có nghe chứ, thì sao..." Thích Lan ngồi thẳng người, thờ ơ nói: "Chẳng qua là hắn chê bai con thôi, Đại Chu trọng văn khinh võ bao năm rồi, đương nhiên mà, hơn nữa những người chê con nhiều lắm, hắn có muốn đâm chết con bằng cán bút cũng không được."
"Quả thật không thể." Thích Bình nói: "Hắn thành danh từ thuở còn trẻ, văn tài xiết bao, cho dù có ý định ấy cũng phải giấu thật kín, đâu có ngốc mà để người ta truyền lời được."
"Thì muốn muội biết khó mà lui đấy..." Thích Lan khịt mũi khinh bỉ: "Giả vờ chính trực thanh cao gì đó, biết đâu chỉ là làm cho người khác xem thôi."
Trời đã khuya, Thích Lan đứng dậy bước ra khỏi phòng, nhà họ Thích ở gần doanh trại quân đội, cô độc hiên ngang giữa đồng trống, gió lạnh đêm khuya cuốn theo mấy bông tuyết còn sót lại ở góc tường, quất lên mặt người đau buốt.
Thích Lan tựa người trên lan can hành lang, hít một hơi sâu không khí lạnh lẽo buốt giá, làn gió làm sống mũi đau đớn.
Thích Bình theo ra, khoác cho nàng một tấm áo choàng ngoài, rồi nhặt chiếc kim thông trong miệng nàng ra, nhìn thân cây thông cằn cỗi bên cạnh bị hành hạ đến thảm hại, hỏi: "Chưa đi ngủ à?"
Mắt Thích Lan khô đi vì gió lạnh, chớp chớp thật mạnh: "Ngủ không được, định ra mộ tổ khấn vái suốt đêm."
Thích Bình cười khẽ một tiếng.
"Muội chỉ là tức giận thôi." Thích Lan nói: "Người ta đã nói rõ ràng không thích muội, mà muội còn cố ép mình lại gần họ, dán mặt nóng vào mông lạnh của người ta”.
Nàng nói với vẻ phẫn nộ, lại đá một cái vào thân cây thông trọc đầu kia.
Khóe miệng Thích Bình giật giật, im lặng lùi lại vài bước, cách ra một khoảng so với cây và nàng.
"Con sợ gì, dù nhà ta không bằng Thôi gia về mặt phú quý, nhưng hai mươi vạn kỵ binh ở Ký Bắc này đều là hậu thuẫn của con, ai dám làm khó con chút nào." Tiếng trầm ấm vang lên, là Thích Chỉ Qua xuất hiện sau lưng hai người.
"Con không sợ." Thích Lan tựa vào lan can khẽ thở dài. "Nếu thời cuộc ép buộc, con sẽ không gây rắc rối cho gia tộc."
"Còn một việc phải nhờ muội." Thích Bình nói: "Sang đó rồi, chớ gây thù oán với Thôi đại nhân."
"Xì." Thích Lan liếʍ mép: "Cùng lắm là nước sông không phạm nước giếng, bắt muội nhường nhịn hắn ta thì đừng hòng."
"Không phải." Thích Cẩn Qua hạ thấp giọng: "Nhà ta ở Nghiêu Đô, không có thế lực nào, gió thổi cỏ lay bên kia thế nào chúng ta đều không biết, Thôi thừa tướng là địch hay bạn vẫn còn chưa rõ, nếu có kẻ đâm sau lưng, chúng ta chỉ biết cam chịu."
"Bảo muội đi theo dõi hắn à?" Thích Lan sáng mắt lên, người thẳng tắp.
“Muội nhỏ giọng chút đi.” Thích Bình nhắc nhở, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Đêm yên tĩnh, chỉ có gió luồn qua sân viện, không một bóng người, không ai phát hiện âm mưu lớn của bọn họ.
“Vậy là ổn rồi.” Thích Lan nói, giọng điệu nhẹ nhàng: “Rốt cuộc cũng không quá buồn tẻ, còn có chút việc để làm, vẫn có thể giúp Ký Bắc một tay.”
Thích Bình nói: “Vì thế muội không thể xảy ra xung đột quá gay gắt với hắn, phải cố gắng... hòa thuận.”
“Điều này dễ thôi…” Thích Lan bước ra hai bước, hô to: “Ông trời ơi...”
“Tiểu thư.” Chưa đợi nàng nói hết câu, từ trong bóng tối đã có một bóng người lò dò bước ra, Thiên Thanh đứng trước mặt hai người, ánh trăng soi rõ gương mặt kinh ngạc của nàng ta, trên tay nàng ta có một con mèo đen bị treo ngược, vết máu đông lại trên cổ.
“Từ đâu ra vậy?” Thích Lan híp mắt.
“Vừa mới phát hiện.” Thiên Thanh nuốt nước bọt “Trên cửa phòng tiểu thư.”
Thích Lan rút dao găm đâm xuyên qua đuôi mèo, cầm lên xem xét một chút dưới ánh đèn, cười lạnh một tiếng: “Bút tích từ Nghiêu Đô.”
“Bây giờ hình như không thể hòa thuận được nữa.” Thích Lan xoa xoa vết máu trên tay, nói hờ hững: “Chôn đi.”
Nhưng Thiên Thanh vừa xoay người liền bị nàng gọi lại. Thích Lan suy nghĩ một lúc, nói “Sai vài người đi Nghiêu Đô loan truyền tin đồn... Nói tiểu thư nhà họ Thích cũng ngưỡng mộ Thôi thừa tướng từ lâu, không mong ưu ái, chỉ mong sống chết có nhau.”
“Sao lần này không nghĩ mưu kế?” Thích Bình hỏi, đầy hứng thú.
“Dù là hắn sai người làm thì sao?” Thích Lan nói lơ đãng “Muội thích kiểu này, thách thức, hấp dẫn.”
Lời nói khoa trương của nàng khiến Thích Bình rùng mình, da gà nổi đầy người, bỗng thấy thương cảm cho Thôi gia công tử kia.
Thích Chỉ Qua vẫn lo lắng, bổ sung thêm một câu: “Nếu hắn có hành động bất lợi cho Ký Bắc...”
Thích Lan “Con sẽ gϊếŧ hắn.”
Thích Chỉ Qua giật mình, quay đầu nhìn Thích Lan, nàng tỏ ra vô cảm, song trong đáy mắt là sát ý u ám, không giống nói đùa.
Thích Lan xoay người, đón gió mà đứng, khiến tà áo bị thổi bay phấp phới, “Con không quan tâm bên nào được lợi, nhưng vùng đất này đã nuôi dưỡng con hai mươi năm, ai muốn hại nó, con sẽ gϊếŧ người đó.”