Động Cơ Gây Án

Chương 14

Cố Minh Thâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn ta, mà hỏi ngược lại: “Anh gϊếŧ nhiều người như vậy là để trả thù xã hội à?”

Tên họ Vương kinh ngạc: “Uổng cho anh còn là chuyên gia tâm lý, xây dựng chân dung tội phạm gì chứ, không tự nghĩ ra được hay sao?”

Cố Minh Thâm nói: “Tôi đã có kết luận. Tôi chỉ muốn xác nhận với anh một chút mà thôi.”

Tên họ Vương sắc mặt nặng nề, ngã người dựa lưng vào ghế.

Cố Minh Thâm ánh mắt chuyển động.

Đây là dấu hiệu đề phòng.

Cố Minh Thâm nói: “Tôi sẽ bắt đầu nói từ đầu, nếu có gì không đúng thì anh có thể bổ sung.”

Bên ngoài kính quan sát một chiều, Lâm Đội hỏi Nghiêm Hà: “Lão Cố sao phải khách sáo với hắn như vậy?”

Từ nãy đến giờ anh ta vẫn luôn ở cục điều tra, không đi theo bọn họ, cho nên không biết được sự phân tích của Cố Minh Thâm tại nhà tên họ Vương.

“Tổ trưởng nói, tên họ Vương này là một kiểu người kiêu ngạo và tự phụ, Nếu anh ấy tỏ ra khiêm nhường một chút, thì tên họ Vương này sẽ nói hết mọi chuyện.” Nghiêm Hà giải thích.

Lâm Đội tấm tắc: “Hóa ra là đóng kịch.”

“Hai nạn nhân đầu tiên của anh đều ở vào nhóm nguy cơ cao. Khi cảnh sát lần đầu tiên tiếp xúc với vụ án, họ đã xem xét đến việc xác định hung thủ có thù hận với một nhóm người nào đó.”

Cố Minh Thâm nhận thấy rằng, khi tên họ Vương biết anh đã dẫn cảnh sát đến nhà hắn, thì đã tỏ ra rất vui mừng.

Đã là một loại hình kiêu ngạo gần như cực đoan.

“Đối với hai vụ án thứ ba và thứ tư, lúc đầu chúng tôi nghĩ rằng anh chỉ định gϊếŧ người thứ ba, còn vụ thứ tư là một tai nạn bất đắc dĩ, nhưng mà sự thật không phải như vậy.”

“Kể từ sau khi vợ anh qua đời vì bệnh ung thư, thì anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho hàng loạt vụ án gϊếŧ người liên hoàn. Lúc đó anh đã nghĩ rằng, nên bắt đầu từ những người quen biết. Nhưng sau đó anh lại nghĩ rằng, như vậy không những không thể trêu chọc cảnh sát, mà còn khiến cho thời gian mình bị bại lộ sớm hơn, không thể đạt được mục đích chân chính của mình. Cho nên, anh đã gϊếŧ nhiều hơn hai người, vì vậy mà hai vụ án đầu tiên trông giống như gϊếŧ người một cách bừa bãi và tùy tiện.”

Nụ cười của tên họ Vương dần dần đông cứng lại.

Cố Minh Thâm dường như không nhận thấy vẻ mặt của hắn, mà vẫn tiếp tục bình tĩnh nói: “Nạn nhân thứ ba mới là mục tiêu thực sự của anh. Thật ra anh không hề muốn trở thành Sát Thủ Tarot thứ hai, Anh chỉ muốn mượn tên tuổi của hắn ta để đạt được mục đích của mình. Đáng tiếc chính là lúc đầu chúng tôi đã bị các giới hạn về Sát Thủ Tarot che mắt, cho rằng mỗi lần anh chỉ gϊếŧ một người và người thứ tư chỉ là vô tình bị liên lụy. Nhưng mà hiện trường phạm tội đã chỉ ra hung thủ là anh.”

“Người nhân viên vệ sinh có thể nhìn thấy nạn nhân vì phòng khách không kéo rèm. Nhưng bất kể vì lý do gì, cho dù là đang làm việc hay là gϊếŧ người thì rèm cửa cũng phải nên được đóng lại. Vì sao anh lại phải kéo ra?”

“Bởi vì ngay từ đầu, anh đã sắp xếp để nạn nhân thứ tư đứng ngoài cửa sổ.”

“Hoàn cảnh hôm đó hẳn là như thế này. Nạn nhân thứ ba đã nói rằng, cha mẹ anh ta đều đi du lịch, anh trai cũng không ở nhà, cho nên đã gọi anh và nạn nhân thứ tư cùng đến hẹn hò. Tối hôm đó, anh bảo nạn nhân thứ tư đứng ngoài cửa sổ mà nhìn, để thỏa mãn tâm lý nhìn trộm người khác làʍ t̠ìиɦ từ xa của anh ta, để thuận tiện anh đã chọn địa điểm thực hiện là phòng khách.”

“Anh tắt đèn và mở cửa sổ hé ra một khe nhỏ. Anh và bọn họ đều là bạn bè quen biết đã lâu, cho nên bọn họ rất tin tưởng anh.”

“Trong bóng đêm, lợi dụng lúc người bên ngoài cửa sổ không nhìn rõ, anh đã lặng lẽ gϊếŧ chết nạn nhân thứ ba. Sau đó anh đi ra ngoài một cách nhanh chóng, nói với người ở bên ngoài cửa sổ rằng, người nhà nạn nhân thứ ba sắp sửa về tới, bọn họ phải lập tức rời khỏi chỗ này.”

“Rồi cứ thế dẫn người này đi.”

Cố Minh Thâm nhận thấy rằng tên họ Vương có một số biểu hiện lo lắng, và hình như còn có tức giận nữa.

Lo lắng khẩn trương thì có thể hiểu được.

Nhưng tại sao lại tức giận?

Chẳng lẽ bởi vì anh đã liệt kê hành vi phạm tội của tên họ Vương này, cho nên hắn ta tin rằng anh là đại diện cho cảnh sát, anh cũng có tội?

Cố Minh Thâm khẽ cau mày.

“Hiện trường gϊếŧ nạn nhân thứ tư không hề có dấu vết kéo lê, có nghĩa là khi anh đưa nạn nhân thứ tư đến đó, thì anh ta vẫn còn tỉnh táo, có thể tự mình hoạt động.”

“Có thể là anh đã tạt nước lạnh vào mặt anh ta, hoặc cũng có thể là anh đã đưa ra một lời đề nghị gì đó … Nói tóm lại anh ta đã tự mình đi đến hiện trường.”

“Còn nạn nhân thứ năm thì người này chỉ là con mồi ngẫu nhiên của anh mà thôi. Lúc đầu anh không muốn gϊếŧ chết cậu ta, mà chỉ muốn cậu ta trải nghiệm sự đau khổ mà con trai anh phải gánh chịu trước khi chết.”

Nói tới đây, Cố Minh Thâm im lặng một lát: “Anh giả dạng thành Sát Thủ Tarot còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là bởi vì anh muốn cảnh sát cảm thấy xấu hổ. Kế hoạch chính của anh là vụ thứ năm cho nên bắt đầu kể từ vụ thứ ba anh phải để lại một số manh mối cần thiết cho chúng tôi. Đây cũng là sự sỉ nhục và kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng tôi.”

Đột nhiên xuất hiện một Sát Thủ Tarot thứ 2, cho dù lúc trước là bắt sai người hay là bắt thiếu người, thì uy tín của lực lượng cảnh sát cũng bị ảnh hưởng một cách nghiêm trọng.

Cố Minh Thâm nói: “Anh hận cảnh sát bởi vì đã không tìm ra con của anh sớm hơn.”

Môi của tên họ Vương mấp máy. Cố Minh Thâm phát hiện ra, lập tức im lặng.

Anh muốn nghe xem tên họ Vương này sẽ nói gì.

Từ nãy đến giờ, anh đã nói nhiều như vậy cũng đã đẩy cảm xúc của tên họ Vương này đến giới hạn. Khi nhắc đến hai từ ‘con trai’, thì đã trực tiếp chọc thủng cảm xúc của hắn ta.

“Mẹ!”

Tên họ Vương tức giận hét lên, mang theo cả chiếc còng tay, muốn xốc bàn hỏi cung lên. Cố Minh Thâm vẫn luôn quan sát biểu hiện của hắn, vì vậy đã chuẩn bị trước cho tình huống này, anh nhanh chóng né sang một bên.

Lâm Đội đứng quan sát ở bên ngoài, trông thấy tình hình như vậy, lập tức chỉ huy năm sáu người xông vào đè hắn ta xuống.

“Để anh ta ngồi xuống đi.”

Lâm Đội bấm vào nút bộ đàm, âm thanh trực tiếp truyền vào tai nghe của Cố Minh Thâm: “Hắn đã kích động như vậy, có nên để hắn bình tĩnh một chút không?”

Cố Minh Thâm nhìn thẳng vào kính quan sát một chiều, sử dụng khẩu hình miệng nói một câu: Rèn sắt khi còn nóng.

Tên họ Vương này là một sát thủ hàng loạt đã hoàn thành mục tiêu, với hắn mà nói, đã không còn có bất kỳ luyến tiếc gì. Có một số chuyện, nếu bây giờ không hỏi, thì sẽ không bao giờ hỏi được nữa.

Cố Minh Thâm bảo mấy người cảnh sát buông tên họ Vương ra, để hai người đứng gác ở phía sau, mục đích không gây ra cảm giác bị đàn áp cho hắn. Anh biết, những người tự cao về bản thân mình một khi cảm thấy không gian sinh hoạt bị chèn ép, thì sẽ sinh ra cảm xúc chống đối nghiêm trọng dẫn đến từ chối hợp tác.

Anh quay lại ngồi đối diện với tên họ Vương, vẻ mặt thong dong: “Có điều gì muốn phản bác à?”

Tên họ Vương hít sâu vào một hơi: “Hầu như tất cả đều đúng, anh cũng có chút khả năng đấy… nhưng có một điểm không đúng.”

Nói đến quá trình gây án của mình, tên họ Vương hơi ngẩng đầu lên, dường như rất tự hào về những hành vi của mình.

“Đêm hôm đó, tôi không có ý định để anh ta đứng ở ngoài. Là tự anh ta nổi hứng lên muốn đi ra ngoài nhìn.” Tên họ Vương lại bĩu môi, “Không phải là tôi nên đồng ý hay sao?”

“Nhưng anh cũng đã chuẩn bị trước.” Cố Minh Thâm nói.

Tên họ Vương không cãi lại.

Qua một lúc lâu sau, hắn ta mới nói tiếp: “Dù sao người thứ năm cũng đã chết rồi, có nói cũng không sao. Nếu không phải bởi vì các anh không tìm được thi thể của con trai tôi, thì sao tôi phải làm ra những chuyện như vậy?!”

Dụ Hạo Thán đứng bên ngoài hít sâu vào một hơi, ngạc nhiên: “Ôi trời ơi, tên già này, có biết nói đạo lý hay không, chuyện như vậy mà cũng có thể đổ cho chúng ta hay sao?”

Nghiêm Hà: “Tổ trưởng nói, hung thủ có học thức, hơn nữa gây ra năm vụ án mới bị bắt, lúc đối diện với cảnh sát còn lộ ra biểu hiện coi thường như vậy, trước đó thì theo dõi chúng ta, những điều này đều thể hiện sự kiêu ngạo của hắn. Cho nên…”

Cô còn muốn tiếp tục giải thích thì đã thấy Hàn Li và Lâm Đội đều đang nhìn mình, lập tức im miệng.

… Ánh mắt nhiều ẩn ý của Hàn Li có nghĩa là gì?

Trong lúc bọn họ còn đang tức tối ở bên ngoài, thì Cố Minh Thâm ở bên trong đã vạch trần tên họ Vương kia: “Thi thể con trai anh đã tìm được từ lâu, chính anh là người ký tên xác nhận. Nếu anh vẫn nói không có, thì tôi có thể lấy hồ sơ năm đó cho anh xem.”

“Ha!” Cảm xúc của tên họ Vương kia lại một lần nữa bị kích động, hai cảnh sát phía sau lập tức muốn hành động. Cố Minh Thâm liền ra hiệu, bảo bọn họ khoan vội nóng nảy.

“Các anh chỉ tìm được một nửa!”

Cố Minh Thâm ngẩn ra.

Anh và Dụ Hạo Thán đã kiểm tra đối chiếu lại hồ sơ vụ án năm xưa, Vương Tuấn là một trong số những người bị hại, thi thể được phát hiện ở một khu vực rừng núi hoang vu. Còn một điều đau lòng nữa, chính là thi thể của cậu ta có một bộ phận không tìm thấy được, có thể là đã bị động vật cắn xé.

Tên họ Vương vừa khóc nấc lên vừa thì thào: “Trước khi chết, vợ tôi vẫn nói là cô ấy muốn xuống đó gặp con trai, không biết sau khi mất đi một nửa cơ thể, sống ở dưới đó có khó khăn quá hay không…”

Cố Minh Thâm thở dài một cách kín đáo.

Thì ra chất xúc tác không phải là việc vợ của hắn ta chết, mà những lời này mới phải.

Người nói ra những lời này đã chết, không có ai có thể cho hắn lời khuyên, cho nên những lời này sẽ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, biến thành một loại ma chú độc ác xoáy vào lòng hắn.

“Cho nên, anh bắt cóc nạn nhân thứ năm có hai mục đích, chính là muốn cậu ta trải qua sự đau khổ khi mất đi một nửa cơ thể. Bởi vì anh cảm thấy, chuyện này không nên chỉ có một mình con anh gánh chịu, đúng không?”

Tên họ Vương đã che kín mặt, khóc nghẹn không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu. Hắn ta đập trán vào mặt bàn, mạnh đến nỗi phát ra tiếng vang, liền bị hai cảnh sát phía sau ngăn lại.

“Nếu anh thật sự cảm thấy mọi việc đều là do cảnh sát sai, thì tôi sẽ không thể nhìn thấy anh tự trách bản thân như vậy.” Tiếng nức nở của tên họ Vương kia lập tức dừng lại, nhưng hắn cũng không ngẩng đầu lên.

Cố Minh Thâm nói, “Anh chán ghét bản thân mình đến cực độ như vậy, là bởi vì lúc đó con trai anh đã phát hiện được anh thích chơi trò tìиɧ ɖu͙© đồng tính… sau khi cậu ta biết được bí mật này, đã gây gổ với anh một trận, rồi bỏ nhà ra đi vì vậy mới gặp hung thủ. Anh chọn hai nạn nhân là người trong giới này, bởi vì anh giận chó đánh mèo, anh cho rằng những người trong giới này đều đáng chết. Anh cũng cho rằng người nhà đã đối xử không tốt với nạn nhân thứ năm, cũng là một loại suy nghĩ giận chó đánh mèo, anh nghĩ bọn họ không biết quý trọng con cái.”

Tay của tên họ Vương run lên.

Cố Minh Thâm thấp giọng nói: “Thật ra anh biết rõ ai mới là người sai lầm. Nhưng bởi vì anh quá mức kiêu ngạo, cho nên vẫn luôn trốn tránh, không chịu thừa nhận. Anh tự dày vò mình 17 năm, cho đến khi vợ anh qua đời, người thân không còn ai biết được bí mật của anh nữa, rốt cuộc anh đã có thể ngụy trang thành một người cha lương thiện vô hại một cách hoàn hảo. Tự lừa dối bản thân như vậy, là do cảnh sát dạy anh sao?”

Toàn thân tên họ Vương đều run lên.

Cố Minh Thâm gỡ tai nghe, sau khi nghe xong, liền nhìn về phía kính quan sát một chiều, khẽ gật đầu.

Phòng hỏi cung mở cửa, Lâm Đội dẫn theo một cậu thiếu niên tóc tai quần áo đều vô cùng dơ bẩn, đứng yên ở cửa. Đúng lúc này tên họ Vương ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu ta thì lập tức ngẩn người.

Cố Minh Thâm nói: “Chúng tôi đã tìm được cậu ta ở hiện trường phát hiện con trai anh năm đó. Xin lỗi tôi phải nói thẳng, nếu anh vẫn còn một chút lương tri và lòng thương hại, thì anh sẽ không thoa mật ong và máu lên người cậu ta.”

Chỗ đó vẫn giống y như năm phát hiện ra thi thể Vương Tuấn, rất hoang vu. Tên họ Vương không phải chỉ muốn nạn nhân chết, mà còn muốn cậu ta chết một cách rất khổ sở bi thảm

Nhìn thấy tên họ Vương, cậu thiếu niên kia có vẻ sợ hãi. Lâm Đội vỗ vỗ bả vai cậu ta, cậu ta nuốt nước miếng, nhìn về phía tên họ Vương, ngập ngừng gọi: “Chú…”

Tên họ Vương lại run bắn lên.

“Anh có nhìn thấy ánh mắt cậu ta không?” Cố Minh Thâm lẳng lặng tiêu diệt cọng rơm cuối cùng trong lòng hắn, “Đây là ánh mắt năm xưa con trai anh nhìn Sát Thủ Tarot đó.”

Đã nhận diện xong, Lâm Đội lập tức dẫn cậu thiếu niên kia đi. Tên họ Vương thậm chí không thể ngồi yên được nữa, hắn trượt ngã từ trên ghế xuống đất, không nói được dù chỉ là nửa chữ. Cố Minh Thâm đứng dậy, chỉnh lại cổ áo.

“Gϊếŧ nhiều người như vậy chỉ vì thỏa mãn thói kiêu ngạo của bản thân, lại còn lấy con trai mình ra làm cái cớ…” Cố Minh Thâm thì thầm nói, “Anh đúng là đồ hèn.”