Động Cơ Gây Án

Chương 13

Sau đó tên họ Vương kia không nói gì nữa.

Cho dù Lâm Đội có phái người nào đến hỏi cung, thì hắn ta cũng chỉ cười hì hì nhìn nhân viên cảnh sát, rồi tiếp tục im lặng.

Nghiêm Hà nhìn thoáng qua đồng hồ. Bây giờ đã là 3:00 chiều.

Tính từ lúc nạn nhân thứ 5 bị mất tích thì đã vượt quá 24 giờ. Cảnh sát cũng đã lục soát khắp nhà tên họ Vương nhưng không thấy gì.

24 tiếng đồng hồ đầu tiên quý giá đã đi qua. Bắt đầu kể từ thời điểm này, cứ qua một tiếng đồng hồ thì sự khó khăn để tìm ra nạn nhân sẽ tăng lên theo cấp số nhân, xác suất sinh tồn của nạn nhân cũng sẽ giảm xuống dần dần.

Hàn Li hỏi: “Anh đã kiểm tra điện thoại di động của hắn ta chưa? Có một số máy sẽ ghi nhớ lại các địa điểm mà hắn đã đi qua, rất có thể chúng ta đã giấu nạn nhân ở một nơi nào đó. Kể cả định vị ô tô nữa?”

Lâm Đội lắc đầu: “Không có gì cả.”

“Hắn ta thuộc loại có học thức, khả năng xóa dấu vết rất tốt. Hơn nữa từ phương thức gây án của hắn mà xem xét thì những gì hắn cố tình để lại cho chúng ta sẽ không đơn giản như vậy.”

Cố Minh Thâm vừa xem lại tư liệu năm đó, vừa vô tình đánh nát hy vọng hão huyền của bọn họ.

“Vậy…”

“Đến nhà hắn ta, tiến hành phân tích xây dựng trực tiếp.” Cố Minh Thâm quay đầu lại nói, “Dụ Hạo Thán ở lại, tiếp tục tìm hồ sơ các vụ án cũ, những người khác thì đi cùng với tôi.”

Đúng như những gì Cố Minh Thâm đã phân tích và xây dựng, tên họ Vương kia ở trong một tòa nhà chung cư đã rất lâu đời, không có bất cứ công trình bất động sản hay địa ốc nào đáng kể, cũng không có bảo an, nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề.

Khi các nhân viên cảnh sát đến bắt hắn ta đi, thì toàn bộ cư dân ở đây đều bị chấn động. Bọn họ thậm chí còn lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh căn nhà mà tên họ Vương ở, rồi sau đó bàn tán sôi nổi với nhau.

“Đeo vào đi.”

Cố Minh Thâm lấy từ ngăn ghế lái phụ ra mấy cái khẩu trang, thấy Nghiêm Hà ngơ ngác, liền giải thích: “Đề phòng bị chụp ảnh.”

Nghiêm Hà ngoan ngoãn nhận lấy rồi đeo vào, giọng nói rầu rĩ: “Tổ trưởng, ngay cả hắn ở đâu anh cũng biết, thật là lợi hại.”

Cố Minh Thâm đã đeo khẩu trang, nghe thấy lời khen của cô, ánh mắt vẫn rất bình thản, “Hung thủ tìm một khoảng thời gian mới nhắm được nạn nhân. Nếu có nhân viên bảo vệ cố định, thì sẽ rất bất tiện cho hắn ta khi di chuyển. Hơn nữa với tuổi của hắn ta, thì tôi đoán hắn sẽ thích sống ở một nơi như vậy.”

Lúc bọn họ bước xuống xe, quả thật đã khiến cho cư dân ở đây xôn xao thêm một lần nữa. Cố Minh Thâm trước đó đã xuất hiện trong một cuộc họp báo truyền hình trực tiếp, cho nên khi đi lướt ngang qua đám người, Nghiêm Hà còn loáng thoáng nghe có người gọi tên anh.

Các bãi đỗ xe ở khu nhà này đều được quy hoạch mới đây, có vẻ rất chật chội. Cách đó không xa, bộ phận giám định đã phong tỏa một chiếc xe hơi màu sẫm bên trong dây cảnh giới, đang chụp ảnh nó từ trong ra ngoài.

Hàn Li: “Ôi chao thật sự là màu sẫm kìa?”

Cố Minh Thâm: “Loại xe gia đình này, bình thường màu bạc và đen là nhiều nhất, nếu chọn màu sắc quá bắt mắt, thì sẽ rất dễ bị người ta ghi nhớ, từ đó tạo thành nhân chứng mục kích.”

Nghiêm Hà muốn hỏi đến cùng: “Vậy còn những điểm khác trong báo cáo thì sao? Anh có thể nói rõ hơn không.”

Có lẽ vì ánh mắt quá rực rỡ của cô, Cố Minh Thâm im lặng mất hai giây, mới tiếp tục nói: “Chuyện còn lại không khó, mọi người tự suy nghĩ. Còn chiếc xe này thì đã từng lặng lẽ theo dõi chúng ta, cho nên tôi có thể nhận ra một cách dễ dàng.”

Trong nháy mắt, Nghiêm Hà cảm thấy có hơi lạnh từ đâu đó ập vào sống lưng mình.

Hàn Li kinh ngạc: “Theo dõi?”

“Chính là lần đầu tiên họp tổ, tôi đã nhìn thấy chiếc xe này. Nhưng lúc đó không có lý do để bắt giữ hắn.”

Những người còn lại lập tức ngẩn ra.

Ngay cả Tổ Điều Tra của bọn họ mà cũng dám theo dõi, thật là đáng sợ.

Tên họ Vương sống trong một căn hộ không cao lắm, chỉ ở tầng 3 mà thôi.

Nhưng khi Cố Minh Thâm vừa vào cửa đã nói: “Hắn ta chắc chắn không dấu nạn nhân ở đây, cho nên không cần phải tìm kiếm người. Ở đây người đến người đi, nạn nhân thứ năm không thân quen với khu vực này, nếu gây rối thì sẽ rất dễ dàng bị phát hiện, nguy hiểm quá lớn. Hơn nữa cách âm quá kém, nếu thực sự nạn nhân bị nhốt ở đây, thì chỉ cần giậm chân một cái là những người hàng xóm bên dưới sẽ bị quấy nhiễu.”

Nói xong câu này, Cố Minh Thâm cố ý vô tình nhìn về phía Nghiêm Hà. Nghiêm Hà vội vàng dời mắt đi nơi khác.

Làm gì vậy? Sao lại có vẻ giống như người sai là cô?!

Vì để Cố Minh Thâm có điều kiện thuận lợi phân tích tại hiện trường, bộ phận giám định vẫn còn chưa làm việc. Vừa mới bước vào phòng khách, Nghiêm Hà đã thốt lên: “Quá sạch sẽ nhỉ?”

“Không phải sạch sẽ” Cố Minh Thâm nói: “Là do hắn ta cố ý sắp đặt, đây không phải là cách sống hàng ngày của hắn.”

Cố Minh Thâm chậm rãi đi xung quanh phòng, yên lặng thu hết tất cả các chi tiết vào trong đáy mắt.

Anh đi vào nhà bếp mở tủ lạnh ra, “Chỉ có một chút thức ăn, ly nước bình nước đều trống không, hắn ta đã không hề chuẩn bị cho việc tiếp tục sống ở đây.”

Căn hộ này chỉ có 1 phòng khách và 2 phòng ngủ, căn phòng dành cho khách đã bám đầy bụi bặm. Cố Minh Thâm đi vào phòng ngủ chính tối tăm, Hàn Li bật đèn, trong phòng rất gọn gàng ngăn nắp, một chút rác thải sinh hoạt của đàn ông trung niên cũng không có.

Cố Minh Thâm kéo tủ đầu giường ra: “Không có cục sạc pin điện thoại, hắn đã biết bản thân mình sẽ không xài di động được nữa.”

Hàn Li đẩy cửa ban công, thấy có một sào phơi đồ và một sọt đựng quần áo bẩn đều trống không, “Đúng là rất sạch sẽ ngay cả một bộ quần áo dơ cũng không có, cũng không giặt phơi gì.”

“Đó là kết luận đã chắc chắn, tìm manh mối khác đi.”

Cố Minh Thâm không có hứng thú đối với ban công, anh mở tủ quần áo ra trước.

Tên họ Vương vẫn dùng loại tủ quần áo được sản xuất vào hai ba mươi năm trước, lúc mở ra còn có tiếng kêu kẽo kẹt. Cố Minh Thâm mang bao tay, lấy từ trong đó ra một cái áo khoác nữ trung niên.

Anh đưa áo khoác cho Hàn Li, rồi lại đi dạo một vòng trong căn phòng dành cho khách, cuối cùng đứng trầm tư ở phòng khách.

“Không có tranh ảnh.”

Căn nhà này chỉ có dấu vết sinh hoạt của tên họ Vương, nhưng tủ quần áo thì có một người khác, nhìn lứa tuổi thì có thể là vợ hắn. Nếu hai người bọn họ đã ly hôn thì tên họ Vương sẽ không giữ lại quần áo. Khả năng duy nhất chính là người vợ này đã qua đời.

Hàn Li liền gọi điện thoại về cho Dụ Hạo Thán, anh ta click chuột ở đầu dây bên kia, nói: “Vợ hắn ta qua đời vào nửa năm trước, do bệnh ung thư.”

Cố Minh Thâm đã hiểu.

Đây là nguyên nhân mấu chốt khiến hắn có sự chuyển biến trong suy nghĩ.

Nhưng tại sao người vợ chỉ mới qua đời nửa năm, mà ngay cả một tấm di ảnh cũng không có.

Cố Minh Thâm vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa phòng vệ sinh, tức khắc ngẩn ra.

Không có gương? Khuynh hướng chán ghét bản thân nghiêm trọng đến như vậy sao?

… Không, không đúng, không chỉ là phòng vệ sinh, mà tất cả các phòng bao gồm cả tủ quần áo, đều không có một cái gương nào.

Tên họ Vương đó là một người rất chú trọng bề ngoài, kể cả hôm nay khi hắn ta bị bắt đến sở cảnh sát, thì cũng ăn mặc rất chỉnh tề, không có chỗ nào cẩu thả.

Trong nhà nhất định có một cái gương, hơn nữa phải được đặt ở một chỗ khiến hắn ta có cảm giác an toàn.

Trong khi Cố Minh Thâm đang suy nghĩ, Nghiêm Hà lại cảm thấy rất hứng thú với kiểu dáng của cái áo khoác nữ kia. Cô lật xem tủ quần áo, phát hiện thấy trong đó còn có một bộ quần áo nữ giới.

“Vì sao lại phải giữ lại cái này, nó có ý nghĩa gì đặc biệt... Ôi còn đây là gì?”

Nghiêm Hà theo trực giác liền cảm thấy bộ quần áo này có điều không ổn, cho nên sờ soạng từ trên xuống dưới, phát hiện thấy trong túi áo có một tờ giấy ố vàng.

“Tuấn Tuấn… hai chữ này có nghĩa là gì?”

Nghiêm Hà có hơi thất vọng. Nếu trên giấy là một câu hoàn chỉnh, thì có lẽ cô sẽ phân tích được cái gì đó.

“Đưa cho tôi xem.”

Cố Minh Thâm trầm tư, sau đó nói với Dụ Hạo Thán nói: “Trong các vụ án cũ có nạn nhân nào tên là Vương Tuấn hay không?”

“Có…”

Dụ Hạo Thán nhanh chóng đọc lại chi tiết một lần, Cố Minh Thâm đang nhìn chăm chú không chớp mắt vào tờ giấy, bỗng nhiên nhắm mắt lại.

Nghiêm Hà nhẹ giọng nói với Hàn Li: “Chúng ta ra ngoài đi.”

“Hả?”

“Anh ấy muốn thực hiện mô phỏng hiện trường…”

Nghiêm Hà đẩy cửa ra ngoài, còn hết sức cẩn thận tắt đèn lúc đóng cửa. Cố Minh Thâm đứng một mình trong căn phòng tối, yên lặng suy nghĩ.

Nếu tên họ Vương quả thật có thân phận này, thì đã có thể giải thích vì sao hắn ta nắm được các chi tiết của vụ án năm xưa.

Một kẻ đã từng là người nhà nạn nhân, biến chuyển thành hung thủ hiện tại.

Cố Minh Thâm khẽ thở dài, anh quay đầu lại, nhìn về phía mép giường.

... Khi tên họ Vương thức dậy vào mỗi buổi sáng sớm, hắn ta sẽ ngồi thẫn thờ một lúc ở mép giường. Bởi vì cuộc sống hiện tại mỗi một ngày trôi qua đối với hắn đều là một sự dày vò, cho nên để thức dậy rời khỏi giường, hắn ta cần sử dụng rất nhiều can đảm.

Tên họ Vương này đã có thói quen sinh hoạt trong bóng tối, cho nên không cần bật đèn. Đầu tiên hắn ta sẽ đến phòng vệ sinh rửa mặt, trong lúc này hắn ta cũng không muốn nhìn thấy mặt mình.

Bởi vì, hắn ta cho rằng bản thân mình tội nghiệt sâu nặng.

Hàn Li tò mò nhìn Cố Minh Thâm di chuyển trong phòng, cô ta hỏi Nghiêm Hà: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta thực hiện mô phỏng ở hiện trường, làm sao mà cô biết được những chuyện này?”

Nghiêm Hà ậm ừ: “Lần trước ở hiện trường phát hiện nạn nhân thứ ba, anh ấy đã dạy tôi…”

Cô còn có thể nói gì... chẳng lẽ lại nói với Hàn Li rằng, Cố Minh Thâm đã từng đưa cô đi dạo cửa hàng đồ chơi người lớn “Adult Funs”?

Nghĩ lại cũng không phải chỉ có một câu “mẹ kiếp” là có thể diễn tả được mọi trường hợp.

Hàn Li ồ lên một tiếng như đã hiểu ra, “Tổ trưởng Cố nhiệt tình như vậy từ lúc nào nhỉ, tôi phải cấp báo cho Lâm Đội một chút mới được.”

“…!”

Cố Minh Thâm không hề chú ý đến hai cô gái, anh mô phỏng sinh hoạt mỗi buổi sáng của tên họ Vương kia một lần, cuối cùng một mình đứng yên ở trước cửa.

“Chuẩn bị về rồi à?” Trình Thế Hiền hỏi.

“Không.” Cố Minh Thâm lại nhìn cái tủ giày, anh cầm lấy cái hộp giày rách rưới bên cạnh, “Hắn chán ghét bản thân mình như vậy, nhất định một giây cuối cùng trước khi ra cửa, vào lúc không thể không đối mặt, mới soi gương. Chỉ có ở chỗ này mới có thứ hắn ta không dám đối mặt. Hơn nữa chỗ này rất gần cửa ra vào, nhất định có thứ tạo ra động lực để hắn phải bước ra tiếp xúc với xã hội.”

Anh mở hộp giày ra và tất cả mọi người đều tập trung lại.

Trong hộp giày có một cái gương nhỏ bọc nhựa, là loại có thể mua được ở các chợ bán thực phẩm nhỏ. Bên dưới có một quyển nhật ký, và hai bức ảnh.

Thấy bức ảnh rất quen thuộc, tất cả mọi người đều trầm tư.

Đây là ảnh chụp nạn nhân của vụ án cũ, Vương Tuấn, tất cả mọi người trong tổ chuyên gia đều đã xem qua trong hồ sơ chụp lại. Mười bảy năm qua, bức ảnh không được bảo trì đã nhòe nét rất nặng.

“Đây là nguồn gốc tâm bệnh của hắn.” Cố Minh Thâm nói, chân mày vẫn nhíu lại thật chặt, “Nhưng vì sao hắn ta lại muốn làm vậy…”

Nghiêm Hà thở dài, “Tổ trưởng, tuy rằng anh đã nói với tôi, đối tượng của ngành tâm lý học tội phạm chính là phân tích hung thủ, trong vụ án này chính là tên họ Vương. Hắn trở nên như vậy vừa đáng thương vừa đáng giận, rất đáng để chúng ta phân tích, nhưng việc quan trọng lúc này của chúng ta không phải là tìm được nạn nhân thứ năm hay sao? Vụ án cũ…”

“Cô lặp lại lần nữa.”

Nghiêm Hà hốt hoảng, cho rằng bản thân mình nói sai vì thế mím chặt môi không dám nói nữa.

Cố Minh Thâm quay đầu, “Lặp lại lần nữa.”

Nghiêm Hà chưa bao giờ thấy biểu hiện này của anh, cũng không biết phải làm sao. Hàn Li cổ vũ cô: “Không sao đâu. Cô cứ nói đi.”

“Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của chúng ta, là tìm ra nạn nhân thứ năm…”

Biểu hiện của Cố Minh Thâm lập tức trở nên sâu thẳm.

Anh nói: “Đúng rồi, tôi đã biết mục đích của hắn ta.”

Ánh đèn mờ nhạt trắng bệch của phòng hỏi cung, khiến cho người ta không đoán được thời gian đang trôi qua như thế nào...

Nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm hỏi cung cũng đã thay đổi mấy lượt, nhưng tên họ Vương trước sau vẫn không nói lời nào.

Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Không biết được thời gian gì cả, thật là chết tiệt!

Hắn ta nghĩ thầm.

Sau khi một đám cảnh sát vừa rồi đi ra ngoài thì không còn ai đi vào nữa. Tên họ Vương đã lớn tuổi, cho dù hắn ta không nói gì, thay phiên nhau thẩm vấn liên tục, chỉ cần là âm thanh cũng đã đủ tra tấn khiến hắn đau đầu. Vất vả lắm mới có cơ hội nghỉ xả hơi, hắn gục đầu, chúi xuống bàn chợp mắt.

“Chúng tôi đã tìm được cậu ta.”

Tên họ Vương kinh hoàng, hắn lập tức ngẩng đầu lên, thấy Cố Minh Thâm không biết đã trở lại từ lúc nào, đang ngồi đối diện hắn.

“Tìm được rồi?” Tên họ Vương muốn xác định rõ ràng.

Cố Minh Thâm mặt không đổi sắc.

Tên họ Vương nhìn chằm chằm vào anh, một thời gian sau hắn mới vừa đỡ bàn vừa phá lên cười ha ha, tay còn đấm bình bịch lên bàn, chiếc còng tay cũng va chạm với mặt bàn phát ra tiếng cọ xát chát chúa. Cố Minh Thâm cũng không dao động, lẳng lặng nhìn hắn phát rồ.

“Tìm được rồi. Tốt lắm! Tốt lắm!” Hắn cười tươi tắn, “Đã chết rồi chứ gì?”