“Đã đưa người về rồi, có muốn hỏi ngay hay không?”
Bên ngoài tấm kính quan sát một chiều, Lâm Đội ôm khủy tay, bĩu môi nhìn vào trong nói.
Bởi vì vẫn chưa xác định là kẻ tình nghi, cho nên Lâm Đội chỉ để người đàn ông trung niên kia ngồi bên trong, chứ không còng tay lại.
Cố Minh Thâm lẳng lặng nhìn chăm chú vào bên trong. Người đàn ông trung niên kia có vẻ rất lo lắng, hai tay nắm chặt lại, thân thể chúi về phía trước, thỉnh thoảng lại nhìn trái nhìn phải, trong lúc vô tình còn nhìn về phía kính một chiều bên này.
Trong lúc anh lẳng lặng chờ đợi, Dụ Hạo Thán đã tìm ra hai phần hồ sơ, “Tổ trưởng, là hai cái này.”
Cố Minh Thâm hỏi: “Vụ nào có người bị hại là vị thành niên?”
“Là vụ này.”
Lâm Đội thò tới xem, bị Cố Minh Thâm ngăn lại, liền giận dỗi: “Sao phải kĩ như vậy?!”
Cố Minh Thâm chậm rãi trả lời: “Không, phù hợp, với, trẻ, nhỏ.”
Lâm Đội đã 30 tuổi đầu: ?
Anh ta nghiến răng nghiến lợi trong lúc Cố Minh Thâm mở hồ sơ ra xem. Lâm Đội chỉ nhìn thoáng qua một cái thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta không khỏi thấp giọng mắng một câu “mẹ kiếp!”
Cảnh tượng này thật sự là quá kinh khủng.
Cố Minh Thâm ném phần hồ sơ vào mặt anh ta, rồi đi vụt qua người Lâm Đội vào phòng hỏi cung.
Đèn trong phòng hỏi cung trắng toát. Người đàn ông trung niên vốn dĩ đã cúi đầu, thấy có người đi vào, còn chưa kịp nặn ra một nụ cười, thì đã thấy một khuôn mặt quen thuộc, tức khắc nửa cười nửa không, cứng đờ sượng sùng.
“Cảnh sát còn muốn biết cái gì? Tôi thề, những gì tôi biết đều đã nói hết, thật mà…”
Người đàn ông trung niên rất thành khẩn.
Nhưng Cố Minh Thâm cũng không đi vào, bộ dạng không giống như đến hỏi cung, cho nên anh ta rất hoang mang, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Cố Minh Thâm ở bên ngoài im lặng hồi lâu, lúc đi vào ngồi đối diện với anh ta vẫn tiếp tục im lặng. Người đàn ông trung niên cũng không thể ngồi yên được, Dụ Hạo Thán đứng bên ngoài tò mò, “Anh ấy muốn làm gì vậy, nhốt chung lại một chỗ, ai nói trước người đó thua sao?”
Hàn Li răn dạy anh ta: “Anh bớt ồn ào.”
Hai người ở bên cạnh anh một câu tôi một câu, Nghiêm Hà không chú ý đến bọn họ, chỉ tập trung tinh thần nhìn Cố Minh Thâm.
Lúc còn ở thành phố G, nhiều nhất là chỉ tham gia vào việc phân tích và đưa ra suy luận trong quá trình phá án, chứ chưa hề can thiệp vào việc hỏi cung bao giờ. Lần này còn là do đích thân Cố Minh Thâm xuất mã, hơn nữa Lâm Đội cũng không nói gì chứng minh rằng bọn họ vẫn thường xuyên hợp tác như thế. Cô phải nắm bắt cơ hội này, học tập cho thật tốt.
Nghiêm Hà lại nhận hồ sơ tư liệu của người đàn ông trung niên này. Anh ta họ Vương, một cái họ rất thường thấy, tính tình cũng ôn hoà dễ gần, không thấy có tính xấu gì, thậm chí một chút hói đầu cũng không có.
Trong nháy mắt bảng phân tích của Cố Minh Thâm liền hiện ra trong đầu cô: “… tuổi từ 45 đến 55, nam giới, bề ngoài tương đối cao lớn… có một chiếc xe loại phổ thông màu sẫm. Tính cách hiền lành rộng rãi, rất ít khi xảy ra xung đột với người khác…”
Tuy rằng không nhớ rõ bảng số xe, nhưng màu sắc thì cô vẫn còn nhớ rõ, là màu đen sẫm thường thấy, còn là thương hiệu thông dụng, từ lúc sáng sớm cho đến khi tối muộn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy loại xe này trên đường.
Rõ ràng mọi thứ đều ở ngay trước mắt, thì sao cô lại không nhớ ra?
Nghiêm Hà không khỏi có chút ủ rũ.
Lâm Đội cũng phát hiện cảm xúc của cô, cười khuyên: “Cô đừng quá bận tâm, chúng ta đều là con người ai cũng có lúc sai sót, nói ra thì thật xin lỗi, nhưng bọn tội phạm thường hay trốn khỏi dưới mi mắt những nhân viên công vụ chưa có kinh nghiệm.
Không phải bất cứ ai cũng có thể giống như lão Cố, có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân như vậy.”
Nghiêm Hà gật đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Cố Minh Thâm.
Cho đến lúc này, Cố Minh Thâm vẫn chưa nói chuyện. Người đàn ông họ Vương ngồi đối diện anh có vẻ rất hoang mang, nhưng Cố Minh Thâm không làm khó dễ gì anh ta, cho nên anh ta cũng không thể nói được gì.
“Anh mang hung khí đưa đến trước cửa nhà người bị hại, không sợ bị phát hiện sao?
Tên họ Vương sửng sốt, “Anh đang nói gì vậy?”
Anh ta trả lời rất hợp tình hợp lý, Lâm đội ở phía bên ngoài kính quan sát một chiều cười nói, “Con chuột già này đã lòi đuôi rồi.”
Lâm Đội là dựa vào trực giác và nhiều năm kinh nghiệm, tức là bản năng, nhưng Cố Minh Thâm thì không phải.
Ngay cả lúc anh đặt câu hỏi, cũng rất có kỹ thuật, càng có thể quan sát được phản ứng và tốc độ của đối phương, để phán đoán người đó nói thật hay nói dối. Lúc con người ta nói thật, thì phản ứng tốc độ sẽ tương đối ổn định, quá nhanh hoặc quá chậm, là đều có vấn đề.
Cố Minh Thâm căn bản không cần biết anh ta nói gì, “Chẳng lẽ anh cảm thấy mình thực sự vô tội sao? Gϊếŧ nhiều người như vậy, buổi tối có thể ngủ yên được à?”
Tên họ Vương đỡ mép bàn, “Anh cảnh sát có phải anh tìm nhầm người rồi không?” Sau đó chuyển tầm mắt qua một bên, hầm hừ nói: “Đúng là thần kinh…”
Nếu như tốc độ phản ứng vừa rồi chỉ là suy đoán, thì với phản ứng này, Cố Minh Thâm gần như hoàn toàn có thể xác nhận anh ta chính là nghi phạm của vụ án này hơn nữa còn chắc chắn 80 đến 90%.
Một người khi có cảm giác bị xúc phạm, sẽ có khuynh hướng lùi về phía sau, hoặc khoanh tay bày ra một tư thế phòng thủ, biểu hiện của sự chống cự. Nhưng tên họ Vương này lại chồm về phía trước, lại còn chống lên bàn. Điều này chứng minh anh ta rất muốn tỏ ra mình là vô tội.
Sau khi nói xong, tên họ Vương này lại còn cố gắng lãng tránh ánh mắt của anh, nhìn về chỗ khác. Tránh ánh mắt của người khác chính là một loại biểu hiện vô cùng điển hình của sự chột dạ.
Dưới ánh đèn trắng chói lọi, Nghiêm Hà cũng có thể nhìn thấy được biểu hiện chắc chắn của Cố Minh Thâm.
Cô lại nhìn về phía tên họ Vương. Người đàn ông trung niên vừa rồi vẫn còn có vẻ rất hòa nhã này, bây giờ đã không ngẩng đầu lên nữa.
Cố Minh Thâm: “Không cần phải phủ nhận, tôi biết anh cố tình để lại manh mối, chính là vì chờ đợi thời khắc này. Bây giờ tôi đã ở đây, đồng ý đối thoại với anh, thì anh cũng phải thể hiện thành ý của mình chứ?”
Phòng hỏi cung im lặng một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông trung niên ngẩng đầu, cười cười nói “Là tôi gϊếŧ.”
Anh ta nhận tội nhanh chóng dễ dàng đến như vậy, khiến cho tất cả những người đang quan sát bên ngoài lớp kính một chiều đều lắp bắp kinh hãi.
Dụ Hạo Thán tỏ vẻ kính phục: “Tổ trưởng đúng là tổ trưởng, nhanh như vậy đã khiến nghi phạm đầu hàng. Những người học tâm lý thật là đáng sợ. Sau này cô gái nào yêu đương với anh ta, thì đừng mong nói dối nửa câu.”
Hàn Li cười nhạo: “A, đúng là đàn ông nhỉ, vừa nghĩ đến chuyện yêu đương đã nghĩ ngay đến dối trá.” Cô lại hỏi Lâm Đội: “Có cần tra khảo nghi phạm hay không?”
Lâm Đội lắc đầu: “Lão Cố có vẻ còn muốn hỏi thêm, cứ chờ một chút.”
Sau khi nhận tội người đàn ông trung niên lập tức thay đổi bộ dạng hiền lành lúc đầu, hắn ta chúi đầu về phía trước, dựa vào bàn hỏi cung, mỉm cười với Cố Minh Thâm.
Trình Thế Hiền đẩy mắt kính: “Nếu ở bệnh viện gặp được người này, thì rất có thể tôi sẽ cho rằng hắn ta là bệnh nhân của mình.”
Nghiêm Hà đồng ý một cách sâu sắc. Thái độ này thật sự khiến người ta sởn tóc gáy.
Có được một câu trả lời khẳng định nhanh chóng như vậy, Cố Minh Thâm lại không có bất kỳ hành động gì tiếp theo.
Tên họ Vương lúc đầu còn cảm thấy anh cố làm ra vẻ trấn định, nhưng đợi mất hai phút, Cố Minh Thâm còn không để lộ bất kỳ cảm xúc gì chỉ yên lặng nhìn hắn ta.
Lại thêm một hồi tĩnh mịch.
“Tôi biết là anh.”
Sau khi sự chú ý của tên họ Vương dần dần bị phân tán, Cố Minh Thâm bỗng nhiên mở miệng. Tên họ Vương lại xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía anh.
“Nhưng tôi càng muốn biết anh mang nạn nhân thứ năm đi có mục đích gì...”
Tên họ Vương mỉm cười, “Không phải tôi là Sát Thủ Tarot hay sao, là chính anh nói mà... Mang người đi tất nhiên là để gϊếŧ, chứ còn làm gì?”
“Anh không phải.” Cố Minh Thâm nói, “Anh chỉ là hàng giả, mục đích của anh chỉ có nạn nhân thứ năm. Anh còn là một người hèn nhát, anh chỉ dám bám vào tên tuổi của Sát Thủ Tarot để gϊếŧ người. Anh là một tên đao phủ, chỉ vì che giấu mục đích của mình, mà anh đã gϊếŧ bốn người, từ xa lạ cho đến có quen biết, anh đều không buông tha.”
Nghiêm Hà biết anh đang khích hắn. Cố Minh Thâm dùng loại phương pháp hạ thấp giá trị, đối với loại hung thủ này, thông thường bọn họ đều rất kiêu ngạo, không cho phép bất cứ ai hoài nghi khả năng của bản thân, xâm phạm lòng tự tôn của mình.
Tên họ Vương thì thầm: “Đó là do bọn họ đáng chết.”
Thời khắc này vẻ mặt của hắn ta hoàn toàn phù hợp với nội dung của lá thư kia. Nghiêm Hà cảm thấy trong lòng hắn ta có một cái gai, cái gai này làm cho hắn oán hận bản thân đồng thời oán hận người khác.
Cố Minh Thâm cũng chú ý tới điểm này.
Cách nói “chúng sinh đều có tội” này không thường thấy trong tâm lý của tội phạm trong nước, bởi vì đa số hung thủ có quan điểm này đều ôm động cơ tôn giáo. Trong khi đó đối với tên họ Vương này, Cố Minh Thâm không nhìn thấy tầm ảnh hưởng của bất kỳ tôn giáo nào.
Hơn nữa điều càng khiến cho Cố Minh Thâm chú ý, chính là sự lãng tránh vấn đề của tên họ Vương này.
Hắn ta bắt cóc nạn nhân thứ năm cuối cùng là vì lý do gì?
Tên họ Vương rất nhiều lần lãng tránh, cũng chứng minh đây chính là mấu chốt.
Cố Minh Thâm quyết định, tiếp tục đánh vào lòng tự tôn của hắn ta.
“Phải nhìn nhận một chút, là anh nắm rất rõ các chi tiết vụ án về Sát Thủ Tarot.”
Cũng không biết là châm biếm hay khen ngợi, trong nháy mắt tên họ Vương chợt sửng sốt. Cố Minh Thâm thấy hắn là khẽ chép miệng, chứng minh sau khi được khen ngợi hắn cảm thấy rất sung sướиɠ.
“Nhưng mà vẫn còn chưa đủ chính xác.”
Thấy sắc mặt hắn ta cứng đờ, Cố Minh Thâm cười khẽ.
Nghiêm Hà rất ít thấy Cố Minh Thâm cười, lại còn cười ung dung thoải mái như vậy. Cũng là cho đến khi anh cười, Nghiêm Hà mới hiểu được vì sao cả ngày anh luôn làm mặt lạnh. Cố Minh Thâm cười lên đặc biệt rất quyến rũ đặc biệt là ánh mắt kia, lúc có sự tác động của khóe miệng, nó tựa hồ phát ra rất nhiều tia sáng lộng lẫy, phảng phất như có một loại ma lực khiến người ta không thể khống chế được bản thân.
Tên họ Vương cười lạnh lẽo: “Nói vậy không phải là anh tự phản bác lại lập luận của mình hay sao? Không phải anh đã khẳng định tôi là Sát Thủ Tarot à?”
Cố Minh Thâm không cho ý kiến: “Vậy anh có biết từ khi nào tôi đã tách anh ra khỏi Sát Thủ Tarot hay không?”
“Khi nào?”
“Lúc anh gϊếŧ nạn nhân thứ ba.”
Nghiêm Hà kinh ngạc.
Cố Minh Thâm chưa từng nói về cách suy luận này.
“Hung thủ của vụ án cũ có nghề nghiệp là thợ may, cho nên mấu chốt chính là cách thức hắn ta sắp xếp nạn nhân.”
Tên họ Vương cười nhạo một tiếng, tất nhiên rằng đây chỉ là phô trương thanh thế.
“Hắn ta tuyên bố rằng mình có thể liên lạc với thần linh, vì vậy đã may cho các nạn nhân rất nhiều quần áo xa hoa lộng lẫy, để thỏa mãn cảm giác nghi thức của hắn. Hơn nữa, những bộ quần áo này có liên quan đến ý nghĩa của bài Tarot.”
“Cho dù là The Hermit, Justice, hay Emperor… cách thức hắn chọn con bài nào cũng thể hiện được khả năng may vá của hắn. Tư thế hắn trưng bày nạn nhân cũng thực hiện vì mục đích trình diễn những bộ quần áo đó.”
“Anh chỉ thấy được một điều chính là dựa vào bài Tarot để gϊếŧ người, nhưng không chú ý đến điểm này. Nếu như anh thực hiện hai nạn nhân đầu là The Fool thì tôi cũng có thể miễn cưỡng liên tưởng đến vụ án cũ, nhưng anh lại chọn The Hanged Man khiến cho tôi bắt đầu hoài nghi động cơ của anh, từ đó tôi đã khẳng định anh chỉ là một tên bắt chước.”
Mỗi lần anh nói một câu, thì sắc mặt của tên họ Vương lại xanh hơn một chút, nhưng không hề phủ nhận.
Cố Minh Thâm biết mình đã nói đúng.
“Tuổi của anh không còn trẻ, vì sao nhất định phải chọn quân bài The Hanged Man, điều này làm cho tôi cảm thấy rất khó hiểu. Cách giải thích duy nhất là bản thân hung thủ cũng là người trong giới. Nếu tùy tiện tìm một người bên ngoài làm nạn nhân, thì gϊếŧ nhiều một người sẽ có nguy cơ bị phát hiện sớm hơn một chút, anh không thể bị cảnh sát bắt quá sớm, cho nên anh đã chọn một người anh rất quen thuộc trong giới.”
“Hai nạn nhân đầu và cả nạn nhân thứ ba, anh muốn cảnh sát liên tưởng đến vụ án cũ. Bắt đầu từ vụ án thứ tư anh dẫn dụ sự chú ý của cảnh sát về bản thân mình, muốn liên lạc với cảnh sát. Bốn nạn nhân đầu đều là trải đường, nạn nhân thứ năm mới là mục đích thực sự của anh.”
Cách tốt nhất để che giấu một thân cây, chính là trồng một khu rừng xung quanh nó.
Nạn nhân thứ năm chính là thân cây này, bốn nạn nhân đầu chính là khu rừng.
Cố Minh Thâm ngồi dậy, nhìn thẳng vào hắn ta.
“Tạm thời tôi không muốn biết vì sao anh lại muốn tiết lộ bản thân mình cho cảnh sát biết. Có thể là anh cảm thấy khi cảnh sát có manh mối, thì dù sao sớm hay muộn gì cũng sẽ bị bắt, cứ đơn giản chấp nhận là được, nhưng cũng có thể là anh muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát. Tôi là chuyên gia xây dựng chân dung tội phạm, những điều đó không nằm trong phạm vi suy xét của tôi. Tôi chỉ muốn nói về động cơ anh bắt người bị hại thứ năm thôi.”
Cố Minh Thâm có một loại trực giác không tốt.
Tên họ Vương này để lại nhiều manh mối như vậy cho cảnh sát, cũng thừa nhận một cách dễ dàng thoải mái như vậy, chứng minh mục tiêu của hắn ta đã đạt thành, cho nên không quan tâm có bị cảnh sát bắt được hay không.
Nhưng bây giờ hắn đã ở đây còn người bị hại thì không biết ở nơi nào. hắn đã dùng phương pháp gì để khống chế người bị hại? Chẳng lẽ tên họ Vương này có đồng loã? Nhưng tất cả phân tích về phương thức gây án đều chứng minh hắn chỉ có một mình, hoạt động độc lập.
Cố Minh Thâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục giằng co, nạn nhân thứ năm chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Cần phải nhanh chóng tìm ra đáp án.
Lúc anh nói chuyện, tên họ Vương đã cúi thấp đầu xuống. Một hồi lâu sau hắn ta mới cười nhạo một tiếng rồi nhìn thẳng vào Cố Minh Thâm.
Cố Minh Thâm khựng lại.
“Tôi sẽ không nói, có chết cũng không nói.” Tên họ Vương nhếch mép, “Cảnh sát các anh có năng lực như vậy, thì tự mà tìm đi."