Nghe nói đến công việc quan trọng. Nghiêm Hà lập tức không còn níu kéo nữa, quay đầu chạy vào bên trong: “Cho tôi hai phút thay quần áo!”.
Cố Minh Thâm đứng ở cửa. Lúc đầu anh cũng không có ý định quan sát thói quen trong cuộc sống của Nghiêm Hà, sự giáo dục tốt đẹp từ nhỏ đã dạy cho anh biết thế nào là lịch sự không nên nhìn. Nhưng đúng lúc này thì có một con vật nhỏ bé nhảy từ trong góc ra, đứng trước mặt anh kêu lên réc réc hai tiếng, giống như đang muốn nói chuyện với anh.
Đây là vật nuôi của Nghiêm Hà sao?
Rất phù hợp với cá tính của cô ấy.
Cố Minh Thâm nghĩ thầm.
Nghiêm Hà chưa bao giờ mở cửa rộng như thế, Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng tò mò, nó đứng ở cửa nhảy loạn xạ điên cuồng. Tại sao con anh vũ này không thích bay mà lại thích nhảy như vậy?
Cố Minh Thâm thậm chí còn nghiêm túc nhớ lại tất cả các kiến thức về sinh vật học của mình từ nhiều năm trước.
Một người một chim nhìn nhau mất hết mấy phút. Tiểu Bạch bèn lấy hết can đảm, vừa định nhảy ra khỏi nhà thì đã bị Cố Minh Thâm bắt được.
“Xong rồi! Xong rồi… Ủa?”
Nghiêm Hà vội vàng thay quần áo xong đi ra ngoài, liền nhìn thấy Cố Minh Thâm đang đứng trong phòng khách, đối diện với l*иg chim, trò chuyện cùng Tiểu Bạch.
“Con anh vũ của cô muốn bỏ nhà trốn đi, tôi vừa mới giúp cô bắt trở vào.” Cố Minh Thâm giải thích.
Nghiêm Hà bật cười: “Nhóc con này cứ hễ có cơ hội là lại muốn trốn đi chơi, hôm nay phải phạt cấm túc, không cho thêm thức ăn.”
Tiểu Bạch u buồn kêu ren réc. Cố Minh Thâm vừa đi vừa hỏi: “Nó có thể hiểu tiếng người không?”
“Có đấy, nó còn biết chúc ngủ ngon. Nhưng chỉ biết có một câu đó.”
Trong khoảnh khắc khi cánh cửa đóng lại, Tiểu Bạch đã nghe được câu này của cô chủ, cho nên rất khoe khoang hét lên “Ngủ ngon, đồ ngốc”.
“Cô rất thích nuôi chim nhỉ.”
Nghiêm Hà mỉm cười: “Cũng không hẳn như vậy, nó là của bạn tôi. Lúc đầu là người đó muốn nuôi nhưng lại bị dị ứng với lông chim. Dù sao đi nữa tôi cũng phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của Tiểu Bạch.”
“Là vì bạn tặng à?” Cố Minh Thâm hỏi lại.
Nghiêm Hà đáp lời rồi cùng Cố Minh Thâm đi vào thang máy, thấy anh vẫn còn nhìn mình liền hỏi: “Sao vậy?”
Cô có chút bất an. Hay là Cố Minh Thâm không thích Tiểu Bạch, không muốn cho cô nuôi vật cưng trong nhà?
Cố Minh Thâm thu ánh mắt của mình lại: “Không có gì.”
Nghiêm Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trong điện thoại Lâm Đội đã bảo Cố Minh Thâm trực tiếp đến cục điều tra hình sự, chứ không bảo đến hiện trường. Cố Minh Thâm tinh tế tỉ mỉ, cũng đã hiểu ra, liền lên tiếng dặn dò Nghiêm Hà trước: “Có lẽ nạn nhân lần này không giống với những nạn nhân trước, cô phải chú ý quan sát. Còn nữa, lập tức gọi điện thoại bảo cả tổ tập trung.”
Lâm Đội đang ở trong phòng họp cùng với người nhà nạn nhân, Cố Minh Thâm vừa xuất hiện, Lâm Đội đã gọi Nghiêm Hà vào giúp đỡ, rồi lại quay đầu ra cản anh lại bên ngoài: “Theo tin tức từ bộ phận nhân khẩu, nạn nhân này mất tích từ chiều hôm qua.”
Mất tích chứ không phải là tử vong. Đây là điểm khác biệt rõ ràng nhất.
Cố Minh Thâm trầm giọng: “Có gì chứng minh là cùng một hung thủ?”
Lâm Đội lấy một túi vật chứng ra: “Cậu xem cái này đã.”
Trong túi vật chứng là một tờ giấy A4, phía trên có mấy chữ:
【 Con trai của các người đã thuộc về tôi, tôi muốn dẫn cậu ấy đi. Đây là quả báo, tự cảnh tỉnh đi. Sát Thủ Tarot 】
Cố Minh Thâm nhíu mày: “Cho dù là vụ án cũ hay là vụ án lần này, thì Sát Thủ Tarot cũng chắc chắn sẽ không để lại một mẫu tin như thế, cậu lấy gì để khẳng định rằng hắn không phải là một kẻ bắt chước?”
Trong một số trường hợp khi có một sát thủ liên hoàn nổi tiếng trong một thời điểm nào đó, thì những kẻ sát nhân khác sẽ nhân cơ hội này, mô phỏng thủ pháp gây án dựa vào các thông tin mà truyền thông đã đưa ra, nhằm đổ tội cho sát thủ liên hoàn kia, che giấu hành vi của bản thân mình. Ngoài ra còn có một trường hợp cực đoan chính là sát thủ liên hoàn có fans hâm mộ, đám người này sẽ vì ủng hộ thần tượng của mình, mà mô phỏng hành vi của sát thủ liên hoàn để gây án. Cố Minh Thâm lại không cho là trường hợp này.
Lâm Đội lấy ra một túi vật chứng khác: “Xem cái này đi.”
Cái túi này chứa một con dao găm. Cố Minh Thâm ngẩn ra: “Hung khí à?”
“Kết quả giám định bước đầu cho thấy hoàn toàn phù hợp với vết thương của bốn nạn nhân trước. Hơn nữa cũng có phản ứng vết máu trên dao. Bộ phận pháp chứng đang tiến hành xét nghiệm ADN.”
Việc phân tích bức thư này, cần phải có một chuyên gia xây dựng chân dung tội phạm dựa trên ngôn ngữ, đúng lúc chính là sở trường của Nghiêm Hà. Cô còn đang an ủi gia đình nạn nhân bên trong phòng, vừa quay lại thì đã bị Lâm Đội gọi ra ngoài.
“Cô thấy sao?”
Cô nhận lấy tờ giấy, nhìn Cố Minh Thâm một cái, Cố Minh Thâm gật đầu với cô.
“Trên mẩu tin này nói “các người”, có nghĩa là trong tiềm thức hung thủ đặt mình ở thế đối lập với gia đình người bị hại, cho rằng bản thân mình và họ là hai nhóm khác biệt, hơn nữa có tâm lý thù hận bọn họ. Sau đó cụm từ “thuộc về tôi” và “đưa cậu ta đi”… thì lại có vẻ như hung thủ tự cho rằng bản thân mình sẽ đối xử tốt với nạn nhân hơn là người nhà, bọn họ không xứng đáng có được cậu ta. Tôi cảm thấy, rất có khả năng người thân qua đời của hung thủ chính là con của hắn.”
Nghiêm Hà nghiêm túc phân tích.
“Cụm từ “quả báo” và “cảnh tỉnh”, là kết luận của hung thủ nhưng đó không nhất thiết chính là sự thật về gia đình nạn nhân mà rất có thể là do hung thủ tự nhận định. Rất có thể con của hắn chết là bởi vì hắn gây ra. Cuối cùng ký tên là Sát Thủ Tarot, có nghĩa là hung thủ rất muốn xác định danh tính của mình, hắn ta muốn liên lạc với cảnh sát.”
Phân tích đến đây, Nghiêm Hà ngẩng đầu, nhìn Cố Minh Thâm với ánh mắt hết sức khâm phục.
Anh đã đưa ra suy luận rằng hung thủ muốn liên lạc và thách thức cảnh sát ngay từ đầu, thật sự rất lợi hại.
Cố Minh Thâm đã khá quen với ánh mắt này của cô, chỉ nói “Phân tích tốt lắm.”
Lâm Đội cũng tỏ vẻ tán thành: “Nạn nhân thứ năm là trẻ vị thành niên, còn là một thiếu niên có vấn đề. Bố mẹ cậu ta đi làm suốt đêm về nhà không thấy con, cho rằng cậu ta ra ngoài lên mạng cả đêm. Bởi vì cậu ta rất thường hay như vậy, cho nên không đi tìm. Nhưng hôm nay đã là ngày cuối tuần, cho dù cậu ta đi suốt đêm thì cũng phải về nhà ngủ. Cho đến sáng hôm nay cậu ta vẫn không về nhà, bọn họ vừa mở cửa thì đã nhìn thấy một cái hộp giấy để lại trước cửa nhà, bên trong là hai thứ này.”
Nghiêm Hà thở dài: “Gia đình nạn nhân có vẻ rất suy sụp, cho dù là thanh thiếu niên hư hỏng thì cũng là con mình.”
Cố Minh Thâm nói: “Vậy thì cô có thể nói với bọn họ, tạm thời cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tại sao?”
Cố Minh Thâm: “Sát thủ liên hoàn sở dĩ được gọi là sát thủ liên hoàn, bởi vì cách thức gây án của bọn họ rất nhất quán và để lại một số dấu hiệu nhận biết cụ thể. Ở đây dùng cùng một con dao để gϊếŧ người là một trong những dấu ấn đó. Bây giờ hung khí đã được đưa đến đây, chứng minh hắn bắt nạn nhân thứ năm là có mục đích khác. Trước khi hắn nghĩ được phương pháp gϊếŧ người khác, thì hắn sẽ không dễ dàng ra tay.”
Lâm Đội bực bội sờ sờ cằm: “Bây giờ rắc rối nhất chính là giám sát và điều tra hiện trường, vụ thứ ba và thứ tư, thêm vào vụ này, thật sự khối lượng công việc quá lớn. Nhóm chat kia cũng cần phải điều tra! Nhưng mà kể cả một đối tượng tình nghi cũng không có…”
Nghiêm Hà nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nhân viên công vụ đã bị tạm giữ kia…?”
Lâm Đội thở dài: “Nói đến chuyện này thật là buồn cười. Đó là một người mới vào ngành, được lệnh hỗ trợ điều tra manh mối, mà lại không có kỹ xảo thăm dò, cho nên khiến người ta nghi ngờ. Lúc chúng tôi hỏi cung, thằng nhóc đó suýt chút nữa thì khóc lên.”
“Không có đối tượng hiềm nghi nào khác sao?” Cố Minh Thâm liếc anh ta, “Trình Thế Hiền đã gửi bảng số xe cho cậu rồi đúng không? Có cử người theo dõi không?”
“Đương nhiên là có chứ, muốn hỏi thăm một chút không?”
“Tốt nhất là đến đây ngay đi, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta.”
Người nhà nạn nhân thứ năm đã được đưa đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Nghiêm Hà an ủi bọn họ một hồi lâu, lúc cô đi ra ngoài thì các thành viên trong tổ đều đã tập trung đông đủ.
Sau khi Cố Minh Thâm gửi bảng số xe, bởi vì đây là manh mối anh tìm được cho nên Lâm Đội vô cùng nghiêm túc thụ lý, đã điều một lực lượng giám sát có năng lực nhất theo dõi người này. Bây giờ mời người đến, lại là do đích thân Lâm Đội chịu trách nhiệm.
Trong lúc cả tổ chờ Lâm Đội dẫn người về, bộ phận giám chứng đã ưu tiên giám định hai vật chứng lần này. Hàn Li cầm túi vật chứng, lật đi lật lại tờ giấy A4, “Trên giấy có phản ứng mồ hôi, không giống phong cách làm việc của Sát Thủ Tarot.”
Trình Thế Hiền suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tổ trưởng, đây là tối hậu thư của hung thủ dành cho nạn nhân thứ năm à?”
“Phải.”
Bình thường khi bọn họ hỏi về manh mối, Cố Minh Thâm đều sẽ đưa ra nhận định của mình. Nhưng lần này thì khác, anh chỉ nói một chữ “phải”, rồi sau đó liền im lặng.
Hàn Li thủ thỉ hỏi Nghiêm Hà: “Có phải liên tục hết nạn nhân này đến nạn nhân khác xuất hiện, cho nên Lâm Đội đã gây áp lực cho anh ta không?”
Nghiêm Hà nhìn sắc mặt anh từ xa, nhỏ giọng trả lời: “Khả năng chịu đựng áp lực của anh ấy rất cao… có lẽ bây giờ là đang suy nghĩ.”
“Thật sao?”
Cố Minh Thâm ngồi trước bàn họp, khuỷu tay chống lên trên bàn, mười ngón đan vào nhau, chống cằm, biểu hiện rất bình tĩnh. Ánh mắt đăm chiêu không biết đang nhìn vào đâu.
Nghiêm Hà nhẹ giọng nói: “Đây có lẽ là tư thế suy nghĩ tiêu chuẩn của anh ấy…”
Hai người khe khẽ thì thào bàn tán cách anh không xa, thình lình Cố Minh Thâm xoay người, lạnh lùng nhìn bọn họ. Nghiêm Hà hoảng hốt, bất cẩn tự cắn vào lưỡi, đau đến nỗi muốn khóc.
Quả nhiên là ban ngày không nên nói tới người, ban đêm không nên nói tới quỷ. Linh nghiệm vô cùng.
Cố Minh Thâm dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Hàn Li, Trình Thế Hiền bắt đầu phân tích: “Đối với người bị hại thứ năm, trạng thái tâm lý của hung thủ có vẻ rất điên cuồng. Hắn đã thực hiện một số hành vi khác thường. Ví dụ như đưa hộp vật chứng đến trước cửa nhà người bị hại, điều này rất dễ khiến cho bản thân mình bị lộ. Chưa nói đến bên trong còn có hung khí, đây là vật chứng vô cùng quan trọng đối với hắn, hắn lại đích thân đưa nó đến. Ngoài ra còn có một bức thư mang đầy cảm xúc cá nhân mạnh mẽ... Tổ trưởng, rốt cuộc hắn muốn nói gì với chúng ta?”
Trình Thế Hiền đã nói xong nhưng Cố Minh Thâm thì vẫn im lặng.
Một hồi lâu sau anh mới chậm rãi lên tiếng: “Hắn ta được gọi là Sát Thủ Tarot số 2 bởi vì cách thức gây án của hắn giống với Sát Thủ Tarot mười mấy năm trước một cách đáng kinh ngạc, hơn nữa cũng đã liên tiếp gϊếŧ ba mạng người. Đối với một sát thủ liên hoàn mà nói, những người bị hại đều phải phục vụ cho một mục tiêu duy nhất. Nhưng hắn ta thì không, 3 vụ án đầu tiên, hắn muốn nhắc nhở chúng ta về...”
Trình Thế Hiền cầm bút, viết xuống số 1- 2 - 3, sau đó vẽ một mũi tên, chỉ về ba chữ “Sát Thủ Tarot”.
“... Đối với nạn nhân thứ tư, hắn muốn chúng ta chú ý tới một nhóm chat, đặc biệt là người quản trị nhóm kia.”
Trình Thế Hiền viết số 4, chỉ mũi tên về hướng ba chữ “người quản trị”.
“Đến lượt nạn nhân thứ năm, hắn đột nhiên thay đổi phương thức gây án, thậm chí để lại nhiều manh mối và sơ hở như vậy. Tôi cho rằng đây là nạn nhân cuối cùng của hắn, cũng là thông tin cuối cùng mà hắn muốn nói.”
Trình Thế Hiền viết xuống số 5, vẽ ra một mũi tên rồi chờ anh tiếp tục.
Nghiêm Hà lắng nghe, cảm thấy giống như trước mắt có một lớp sương mù, đã có thể trông thấy thấp thoáng sự vật trước mắt, nhưng rồi rất nhanh lại bị đẩy ra xa. Cô có cảm giác chân tướng đã lộ ra được một góc của tảng băng trôi.
Nhưng không ngờ tiếp theo Cố Minh Thâm lại đẩy vấn đề cho bọn họ, “Vụ án thứ năm này, có gì khác với bốn vụ án trước?”
Dụ Hạo Thán ngẫm nghĩ, “Có rất nhiều. Đầu tiên là đúng như anh nói, nạn nhân thứ năm có nhiều khả năng vẫn còn sống. Đa số các sát thủ liên hoàn để nạn nhân sống sót đều là ngoài ý muốn, nhưng hắn ta thì không phải.”
“Đây là mấu chốt.” Ánh mắt Cố Minh Thâm dần dần trở nên sắc bén, “Mục tiêu của hung thủ trong vụ án thứ năm không phải là gϊếŧ chết người, mà là muốn người đó mất tích. Các vụ án cũ có tiền lệ nào tương tự hay không?”
Dụ Hạo Thán nhíu mày, “Ý anh nói những vụ án mất tích trước đây à? Toàn bộ những người bị mất tích khi được phát hiện thì… mà khoan đã, hình như có hai người, nhưng cũng không phải là mất tích…”
Hồ sơ ghi chép của các vụ án của đều được bỏ vào trong thùng giấy cỡ lớn, ngay lập tức được đặt lên trên bàn rồi mở ra từng cái.
Dụ Hạo Thán nhìn quét qua một vòng, “Cái này, còn có cái này nữa.”
Nghiêm Hà kinh ngạc cảm thán, hỏi Hàn Li: “Trí nhớ của anh ta tốt như vậy sao?”
“Theo như những gì anh ta nói, thì tất cả những thứ anh ta đã từng gặp qua là không quên được.” Hàn Li bĩu môi, “Nhưng mà tôi không tin.”
Dụ Hạo Thán mở một thùng giấy ra, lấy một phần hồ sơ có ảnh chụp trên đó. Cố Minh Thâm đang chờ kết quả của anh ta, thì ánh mắt bỗng nhiên nhìn ra phía cửa.
Những người khác cũng nhìn theo anh, Lâm Đội đã đứng bên ngoài gõ lên cửa kính, sau lưng anh ta chính là người quản trị viên trung niên của nhóm chat kia với một khuôn mặt hết sức lúng túng.
Cố Minh Thâm chậm rãi đứng lên.