Động Cơ Gây Án

Chương 10

Mấy ngày sau đó, Nghiêm Hà ngày nào cũng đến Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm điểm danh vào đúng tám giờ. Tuy nhiên tất cả mọi người cũng đều chỉ đến một chút vào buổi sáng, rồi sau đó biến mất, ngay cả Cố Minh Thâm cũng vậy.

Cô cũng đã hỏi Cố Minh Thâm một cách khéo léo nhưng anh chỉ đáp lại bằng hai chữ: Yên tâm.

Nếu như sếp cũng đã mở miệng nói vậy, cô cứ việc yên tâm mà thôi. Bây giờ cô đã có một lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, thậm chí chế độ ăn uống của Tiểu Bạch cũng đã được đề cao lên một tầm mới.

Nghiêm Hà bây giờ sáng nào cũng tưới nước cho mấy cây thì là, rồi ngồi trong văn phòng ngắm cảnh một lát thì dọn dẹp và về nhà, ngủ một giấc rồi thức dậy xem xét các vụ án cũ, buổi chiều lại tìm hiểu một chút kiến thức tâm lý tội phạm. Nếu có chỗ nào không hiểu, thì cô sẽ dùng WeChat hỏi Cố Minh Thâm, nhưng mà Cố Minh Thâm không bao giờ trả lời kịp lúc, không biết là vì bận rộn chuyện gì đó hay là không có thói quen trả lời tin nhắn điện thoại.

Ba phòng hai sảnh, ngoại trừ một phòng mà cô không được đi vào, thì vẫn còn có hai phòng cho cô tự do lựa chọn. Nghiêm Hà chọn ở căn phòng quay mặt về hướng Nam và để hành lý ở căn phòng hướng Bắc.

Theo sự quan sát và phân tích của cô về căn hộ này, Cố Minh Thâm thật sự là một kiểu người rất lạnh nhạt. Những bức tường màu trắng, rèm cửa và sàn nhà màu xám đậm, thậm chí còn chọn những mảng màu xám nhạt cho chụp đèn. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phong cách trang trí mang tính công nghiệp lạnh lẽo như vậy. May mắn là sau khi sống ở đây vài ngày, thì cô cũng đã miễn nhiễm với phong cách trang trí này, bây giờ đã có thể ngả đầu ra là ngủ và ngủ rất say.

Sáng hôm đó, Nghiêm Hà từ Cục Điều Tra Hình Sự trở về nhà, bổ sung thức ăn cho chim vào chén để sẵn cho Tiểu Bạch, lại còn cho nó thêm một khúc xương mùi mực. Sau đó cô quay về phòng, chui đầu vào trong chăn, cảm giác thật tuyệt diệu.

Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy cuộc sống thật thoải mái, cảm giác choáng váng loạn choạng khi vừa mới đặt chân đến đây, bây giờ đã không còn nữa.

“Bùm!”

Căn hộ này đã được xây dựng rất lâu năm và cách âm không tốt lắm. Cũng không biết bắt đầu từ tối hôm qua trên lầu đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là cô chưa nghe thấy ai nói rằng, trên kia có sửa sang cải tạo gì.

Nghiêm Hà mở hai mắt nhập nhèm, xoa xoa đầu, rồi lại xoay người ngủ tiếp.

“Bùm!”

“Bùm!”

“Thùng thùng thùng!”

Nghiêm Hà vốn cũng không muốn quan tâm nhưng âm thanh này rất có quy luật, giống như tiếng trống chậm chạp. Cơn buồn ngủ của cô cũng đã tan biến.

Cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách hung dữ. Nhưng tiếng búa đập trên lầu vẫn đang tiếp tục, không hề tỏ ra lịch sự.

Sử dụng thang máy phải quẹt thẻ ra vào, Nghiêm Hà đành đi thang bộ lên lầu trên, cô gõ cửa căn hộ trên tầng 21 kia: “Có ai ở nhà không?”

Trước khi cô gõ cửa vẫn còn nghe thấy tiếng búa mơ hồ. Nhưng ngay khi cô cất tiếng thì nó đã dừng lại.

Cũng coi như biết điều.

Nghiêm Hà hài lòng đi xuống lầu, nhưng vừa mới nằm lên giường, ngáp một cái thì trên lầu lại vang lên một tiếng “Bùm”.

Tiểu Bạch vốn dĩ đang ăn một cách vui vẻ, liền thấy chủ nhân của nó bay xẹt qua bên cạnh như một cơn gió, nó lập tức hoảng sợ ngồi xổm trên bàn cơm kêu lên ren réc.

“Có ai ở đó không?!”

Nghiêm Hà chuyển sang dùng tay đập cửa, sau mấy tiếng, bên trong lại im lặng nhưng cũng không có người ra mở cửa. Cô đứng ở cửa do dự một lát, sau đó lại gõ cửa nhưng không có ai trả lời, cũng không có bất cứ âm thanh nào khác.

Hi vọng là họ sẽ không gây tiếng ồn nữa.

Nghiêm Hà rối rắm xoay người xuống lầu, còn nằm trên giường ôm chăn yên tĩnh lắng nghe một lát, để chắc chắn không bị tiếng ồn đùa giỡn nữa. Tiểu Bạch đã nhảy vào phòng, ngồi chồm hổm trên tủ đầu giường, kêu lên ren réc giống như đang muốn an ủi cô.

“Được rồi, tao đi ngủ một lát…”

Cô đang ngồi chăm chú lắng nghe 15 phút nhưng cũng không có bất cứ một âm thanh nào. Nghiêm Hà ngáp liên tục, cô đã yên tâm rằng mình sẽ không bị quấy rầy nữa, liền sờ đầu Tiểu Bạch, cuốn chăn ngả đầu định ngủ.

“Bùm!”

Lần này không chỉ có tiếng vang mà còn lớn hơn so với những lần trước, giống như là có người cầm một cây búa lớn hung hăng đập lên ngực cô một cách dữ dội, đến nỗi đầu và ngực cô đều bị chèn ép nặng nề.

Nghiêm Hà tức đến nỗi suýt nữa thì khóc lên.

Mùa đông ở thành phố S này, kể cả ở trong nhà thì cũng rất lạnh, mở máy điều hòa cũng không có tác dụng gì nhiều, cho nên chỉ cần bước xuống giường khoác thêm quần áo cũng đã khiến cô phải lấy hết dũng khí của cả cuộc đời. Một người sợ lạnh như cô, đã phải vùng dậy hết ba lần, bây giờ nhiệt độ đã giảm hết, giường nằm trong chăn cũng vẫn phải run rẩy.

Cái người ở trên lầu kia, rốt cuộc là đang làm gì vậy?!

Mấy ngày hôm nay Nghiêm Hà đều trải qua trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, trước khi đi lên lầu một lần nữa, cô phải quay lại nhìn ngày tháng, xác định chắc chắn là cuối tuần, mới có đủ khí thế một lần nữa lên trên tìm người.

Mặc kệ là chuyển nhà hay là tháo gỡ sửa chữa, thì việc chọn một buổi sáng cuối tuần đã là sai lầm vô cùng nghiêm trọng!

“Có ai không?! Có ai ở nhà không?!”

Lúc này Nghiêm Hà thật sự đã có thể thả lỏng tay chân, đấm rầm rầm lên cửa.

Cô không tin người bên trong còn có thể giả vờ không nghe thấy, mà không ra mở cửa.

Tuy nhiên người này vẫn không mở.

Nghiêm Hà đợi suốt 5 phút đồng hồ, khí thế khó khăn lắm mới dâng lên được đã xẹp xuống nhanh chóng.

Lần này đi lên lầu cô chỉ mặc quần áo hàng ngày trong nhà, ý đồ sử dụng hình tượng này tốc chiến tốc thắng, khi tác dụng của adrenalin qua đi qua liền lập tức hắt hơi.

Nghiêm Hà run rẩy lấy điện thoại di động ra... Vốn dĩ mỗi khi có chuyện không ổn thì nên gọi cho chủ thuê nhà, cô mở WeChat ra, nhắn cho Cố Minh Thâm mấy chữ:【 Anh có số điện thoại liên lạc của người hàng xóm ngay trên căn hộ của anh không? 】

Không lâu sau khi tin nhắn này được gửi đi thì bên trên im lặng.

Đã có kinh nghiệm về sự yên lặng bất chợt của tiếng động kia, vì vậy Nghiêm Hà không nghĩ nhiều, chỉ đứng ở cửa kiên nhẫn chờ Cố Minh Thâm trả lời. Cô không muốn bị dựng đầu khỏi giường một lần nữa, như vậy cô sẽ điên mất.

Không bao lâu sau, Cố Minh Thâm trả lời một cái dấu chấm câu “.”

Nghiêm Hà:?

Đây có nghĩa là sao, Cố Minh Thâm sẽ giúp cô giải quyết vấn đề à?

Cô không hiểu ra làm sao, khuôn mặt trắng bệch xoay người, ôm lấy hai cánh tay, chuẩn bị đi xuống lầu thì cánh cửa phía sau mở ra.

Nghiêm Hà quay đầu lại, nhìn thấy Cố Minh Thâm ăn mặc vô cùng quen mắt, một bộ quần áo ở nhà màu xám đậm.

“...”

Trong nháy mắt, tâm trạng Nghiêm Hà vô cùng phức tạp.

Căn hộ ở tầng 21 này trang trí giống y như đúc với căn hộ mà cô thuê, ít nhất là không thể dùng mắt thường để phân biệt sự khác nhau. Nghiêm Hà ngay khi bước vào, trong tiềm thức đã nghĩ mình đang ở tầng 20, liền nhìn về phía góc phòng khách.

“Cô đặt cái l*иg chim anh vũ của mình ở chỗ đó à?”

Sức quan sát của Cố Minh Thâm quá mức tinh tường. Nghiêm Hà tôi cũng biết anh không cố ý nhưng cũng không khỏi cảm thấy bất lực: “Tổ trưởng Cố hôm nay không đi làm, anh đừng quan sát và phân tích tôi được không...”

“Xin lỗi, tôi quen rồi.”

“Hai tầng lầu giống hệt như nhau, anh sẽ không hoài nghi mình đi nhầm phòng à? Thật là thú vị đấy…”

“Cô bớt xem tiểu thuyết trinh thám lại đi.”

Cố Minh Thâm vừa trả lời vừa rót cho cô một ly cà phê nóng, Nghiêm Hà vội vàng uống hai hớp, cuối cùng cũng cảm giác được một chút ấm áp, tuy nhiên hai tay vẫn rất lạnh.

“Chỗ này của anh rất ấm áp.”

Cố Minh Thâm tháo nút bịt tai xuống, lấy làm lạ nhìn cô hỏi, “Căn hộ của cô cũng có máy sưởi ấm, cô không biết sao?”

Nghiêm Hà:?

Thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, Cố Minh Thâm thở dài: “Lúc ký hợp đồng cũng có viết rất rõ ràng, thậm chí tôi còn trực tiếp kiểm tra lại một lần, lúc đó cô không nghe thấy sao…”

Được rồi, không cần cô trả lời thì anh cũng đã có thể nhìn ra được từ biểu hiện của cô. Cô thật sự không biết.

Có lẽ là lúc đó đã bị gió thổi lạnh đến ngốc đi rồi.

Cố Minh Thâm trầm tư một lát.

Uống xong ly cà phê nóng, Nghiêm Hà đã tìm lại được giọng nói của mình: “Tổ trưởng, mới sáng sớm anh đã gõ cái gì ở đây vậy?”

“Sớm sao?” Cố Minh Thâm nhìn đồng hồ, “Bây giờ đã hơn 9 giờ, những người trưởng thành bình thường lúc này đã thức dậy, không lẽ cô còn ngủ à?”

Nghiêm Hà yếu ớt cãi lại: “Nhưng hôm nay là cuối tuần…”

“Giờ làm việc của ngày hôm qua cô cũng không có mặt. Cho nên hôm nay cuối tuần cũng không đến mức cần thiết phải nghỉ ngơi.” Cố Minh Thâm nhướng mắt, “Chẳng lẽ cô có thói quen ngủ nướng?”

Trước mặt cấp trên, Nghiêm Hà đương nhiên là không có can đảm thừa nhận chuyện này.

“Chúng ta có rất nhiều tư liệu vụ án cần chỉnh sửa lại, còn nữa tôi đã nhận được rất nhiều hồ sơ vụ án từ Cục Cảnh Sát Hình Sự của rất nhiều địa phương gửi tới. Mấy hôm nay nghỉ ngơi nhiều chỉ là tình huống đặc biệt. Sau khi vụ án này kết thúc thì mọi người sẽ có thể đi làm bình thường, hy vọng đến lúc đó cô sẽ không ngủ quên.”

Cho dù Nghiêm Hà không thừa nhận, Cố Minh Thâm cũng có thể đoán được thông qua biểu hiện của cô, vì thế lập tức nhắc nhở.

Nghiêm Hà vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Tổ trưởng ở đây gõ cái gì vậy?”

Cố Minh Thâm cũng không muốn vạch trần cô: “Cô đã thấy rồi đó.”

Anh dẫn Nghiêm Hà đi tới một góc, trong phòng này có một bộ mô hình xương người, chính là bộ mà lần đầu tiên Nghiêm Hà gặp anh đã nhìn thấy.

Nghiêm Hà nhìn thấy một đống đổ nát bên cạnh mô hình bộ xương cùng với một cây búa, “Anh lại đang làm thí nghiệm sao? Vụ án lần này đâu có nạn nhân nào chết vì một cái búa đâu?”

Hung khí của Sát Thủ Tarot số 2 là dao, hơn nữa hắn ta rất cẩn thận, lần nào cũng mang theo hung khí rời khỏi hiện trường. Bộ phận giám định đã tiến hành phục hồi vết thương, xác nhận rằng đó là một con dao rất bình thường, vì vậy rất khó để xác định hình dạng chính xác của nó, cho nên không thể tìm ra hung thủ từ chỗ hung khí. Cho dù đã được sử dụng rất nhiều lần, nhưng con dao đó vẫn không hề cùn, cũng là một chuyện kỳ lạ.

“Không phải, đây là một vụ án cũ.” Cố Minh Thâm lập tức lên tiếng, nhưng cũng không giải thích sâu hơn, anh quay trở lại chủ đề lần này, “Hung khí của vụ án lần này là dao, khả năng hung thủ là nam giới dùng dao rất lớn.”

Nghiêm Hà biết anh đang dạy mình, “Vậy còn nữ giới thì sao?”

“Bởi vì thể năng không đủ khỏe mạnh, cho nên nữ giới nếu gϊếŧ người sẽ lựa chọn hình thức bóp cổ hoặc là đầu độc. Phương pháp gϊếŧ người rất quan trọng bởi vì nó phản ánh sức mạnh của hung thủ đối với nạn nhân. Bất cứ một hung thủ nào, cũng sẽ lựa chọn phương pháp gϊếŧ người mà mình có thể hoàn toàn kiểm soát, và khống chế nạn nhân ... xin lỗi, lúc trước vẫn chưa trả lời thắc mắc của cô.”

Vấn đề này là vấn đề mà Nghiêm Hà đã nhắn tin hỏi anh vào ngày hôm qua nhưng anh vẫn chưa trả lời. Và bây giờ cô mới có đáp án.

“Vậy tôi có thể hỏi thêm một câu không? Tại sao mấy ngày hôm nay không cần phải có mặt ở văn phòng”

Cố Minh Thâm ngừng một giây.

“Bởi vì chúng ta đã đoán đúng.”

Nghiêm Hà lúc đầu vẫn còn không hiểu. Qua một hồi sau, cô mới há hốc miệng: “Không thể nào?”

“Nghĩ ra rồi à?”

Cố Minh Thâm ngồi xổm xuống bắt đầu rửa sạch bộ xương, vô cùng bình tĩnh. Nghiêm Hà vẻ mặt không dám tin: “Thật sự là nhân viên công vụ sao?”

Quản trị viên của nhóm chat kia đã đưa cho bọn họ một dãy số, Cố Minh Thâm lại đưa dãy số cho Lâm Đội, không ngờ rằng đã thật sự điều tra được.

“Chỉ là có hiềm nghi, Lâm Đội đã mời người đó về lấy lời khai, khi cậu ta sang tổ bên kia vẫn phải trình bày rõ ràng. Hiện tại chúng ta không đi làm là để tránh bị nghi ngờ.”

Nghiêm Hà: “Bộ phận nào?”

“Cảnh sát mạng.”

“Nếu sự thật là như vậy thì phải xử lý ra sao?”

Cố Minh Thâm vẫn rất bình tĩnh: “Mối hiềm nghi của anh ta sẽ rất dễ dàng bị loại bỏ, bởi vì anh ta được lệnh xâm nhập điều tra. Hôm qua tôi đã làm một cuộc kiểm tra polygraph phát hiện nói dối và tâm lý cho anh ta, suốt một tiếng đồng hồ. Sau khi Lâm Đội hoàn toàn ổn định, chúng ta có thể tiếp tục trở lại làm việc.”

Nghiêm Hà cũng không biết rõ quy trình làm việc, chỉ biết Cố Minh Thâm mấy ngày nay rất bận, cô cũng không phải chật vật khi ở nhà cho nên thở dài một cái rồi lại hỏi tiếp khoảng khi nào có thể đi làm.

“Tôi rất hiểu tâm trạng của cô.” Cố Minh Thâm nhìn cô một cái thật lâu, “Loại công việc này của chúng ta, không cần đi làm thì nghĩa là xã hội yên ổn.”

Nghiêm Hà lại bị nhìn hết rõ ràng cho nên hơi xấu hổ nói một câu: “Tôi thích làm việc, công việc khiến tôi thấy hạnh phúc.”

“Chắc chắn môn tâm lý học đã nói với cô rằng, ám chỉ về mặt tâm lý có tác dụng lớn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Cho nên hãy tự ám chỉ tâm lý đối với mình, dậy sớm hơn một chút.”

Lại bị vạch trần, Nghiêm Hà yên lặng gật đầu, không dám nói tiếp nữa.

Sau khi trở xuống lầu dưới, Nghiêm Hà mang theo thái độ tôi thích làm việc, tìm thấy công tắc máy sưởi, khởi động rồi chui vào trong chăn.

Mặc kệ như thế nào, cho dù Cố Minh Thâm sống ngay trên lầu căn hộ của cô, lại dùng khí thế của cấp trên để uy hϊếp, thì giấc ngủ hôm nay cô cũng nhất định phải làm cho đầy đủ!

Những thứ càng bị cấm không được làm, thì càng dễ dàng trở thành nỗi ám ảnh, hôm nay Nghiêm Hà rốt cuộc cũng đã hiểu sâu sắc những lời này.

Tiểu Bạch đã bay trở về ngồi chồm hổm ở chỗ của nó, lúc nhìn thấy cô, nó lại kêu lên ren réc hai tiếng, giống như sợ quấy rầy đến cô.

Khó khăn lắm mới có thể yên ổn trở lại, mí mắt Nghiêm Hà đã bắt đầu dính vào nhau, thì lại có âm thanh vang lên.

Bây giờ không còn là tiếng gõ thùng thùng trên lầu nữa, mà thật sự là có người gõ cửa, lại còn rất có quy luật.

Nghiêm Hà không thèm để ý. Người ở bên ngoài gỡ được một lúc, thì không tiếp tục nữa. Nhưng di động của cô lại rung lên.

Là tin nhắn của Cố Minh Thâm.

【 Mở cửa! 】

Nghiêm Hà: …

Cô chỉ muốn ngủ nướng một giấc thôi mà cũng không được sao!

Trong thời gian ngắn ngủi cô đi xuống lầu rồi leo lên giường thì Cố Minh Thâm đã thay quần áo chỉnh tề.

“Không cần che tầm mắt của tôi, tôi không có hứng thú đối với sinh hoạt hàng ngày của cô.” Cố Minh Thâm đứng ở cửa, trực tiếp thẳng thắn nói, “Đi thay quần áo đi. Tôi chờ cô ở đây.”

Nghiêm Hà vẫn cố chấp hỏi lại “Có chuyện sao?”

“Lâm Đội gọi đến, xuất hiện nạn nhân thứ năm.”