Động Cơ Gây Án

Chương 9

Cố Minh Thâm lẳng lặng nhìn anh ta, không chớp mắt, cũng không nhúc nhích.

Nghiêm Hà rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao từ nãy đến giờ anh không đặt câu hỏi. Bởi vì anh phải quan sát nét mặt của người đàn ông này. Câu hỏi càng bất ngờ thì đối phương sẽ càng dễ mắc sai lầm và anh sẽ càng dễ dàng nhìn thấy phản ánh thực sự của anh ta.

Một lúc sau người đàn ông trung niên mới xấu hổ cười hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Cố Minh Thâm vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm anh ta.

“Không phải, các vị cảnh sát đừng hiểu lầm, cho dù là thích như thế nào thì cũng không phải là loại thích kia…” Anh ta càng xấu hổ, “Tôi chỉ xem cậu ta như con trai mình, không có ý gì khác.”

Anh ta vừa nói như thế, Nghiêm Hà không khỏi buồn nôn.

Coi như con trai à? Ai lại có mối quan hệ như vậy với con trai mình? Không cần phải che đậy như thế.

Có thể là biểu hiện của cô quá lộ liễu, cho nên người đàn ông trung niên ý thức được mình nói không ổn, anh ta cất giọng càng lúc càng lí rí: “Lúc đó cậu ta đã 16 tuổi…”

Ngụ ý chính là, muốn cố gắng thoát khỏi trách nhiệm pháp lý mà anh ta có thể phải gánh chịu. 16 tuổi chính là một rào cản pháp lý, những người lang thang bên ngoài cộng đồng như bọn họ, thì lại càng phải cẩn thận.

Khi gặp sự cố, phản ứng đầu tiên của người đàn ông trung niên này chính là tẩy sạch cho bản thân.

Nghiêm Hà lại càng thấy kinh tởm hơn: “Vậy, các đồng chí cảnh sát, các anh đã hỏi xong chưa? Những gì tôi biết thì đã nói hết rồi. Các anh cũng đừng nói ra ngoài là nghe được từ chỗ tôi! Tôi còn có nhiều việc bận, tôi đi trước đây.”

Người đàn ông trung niên chậm rãi đứng dậy nhưng lại bước ra ngoài một cách vội vàng, không ngờ liền nghe phía sau có tiếng nói: “Tôi đưa anh xuống dưới.”

Anh ta quay đầu nhìn lại, chính là người vừa rồi đã nhìn chằm chằm vào mình.

Người đàn ông trung niên cũng không từ chối, ngoan ngoãn để Cố Minh Thâm đưa đến bên cạnh xe. Lúc anh ta nổ máy, còn rất khách sáo hỏi bọn họ một câu: “Hay là để tôi đưa các anh về?”

“Không cần.”

Nghe thấy câu này của Cố Minh Thâm, anh ta như được đại xá, vội vàng nhấn chân ga lái đi. Cố Minh Thâm nhìn chăm chú vào chiếc xe đã đi xa kia, hỏi Nghiêm Hà: “Đã nhớ kỹ số xe chưa?”

Nghiêm Hà ngơ ngác.

Ôi trời ơi, đã quên mất rồi.

Thấy biểu hiện của cô, Cố Minh Thâm đọc lại bản số xe một lần sau đó nói: “Không được bỏ qua bất cứ một khả năng nào. Lúc phá án, ai cũng có thể là hung thủ.”

Nghiêm Hà ngoan ngoãn gật đầu, hỏi lại anh: “Kể cả anh cũng vậy sao?”

“Sao lại không?” Cố Minh Thâm hỏi lại, “Luôn luôn giữ được suy nghĩ khách quan và logic, đó mới là tố chất mà một chuyên gia xây dựng chân dung tội phạm phải có. Hơn nữa trong vụ án lần này, hung thủ nắm rất rõ các chi tiết từ những vụ án trước đây, hơn cả những gì mà giới truyền thông đã biết, cho nên tôi rất nghi ngờ là do nhân viên công vụ làm ra.”

Nghiêm Hà sợ hãi: “Vì sao tôi không thấy anh viết trong báo cáo?”

Sau đó cô nhận được ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào mình của Cố Minh Thâm.

Nghiêm Hà lập tức bừng tỉnh.

Cho dù thực sự là có khả năng này, Cố Minh Thâm chắc chắn cũng không thể công khai đề cập nó trong bảng báo cáo. Sát thủ liên hoàn có thể là nhân viên công vụ? Vậy Cục Cảnh Sát Hình Sự sau này phải điều tra vụ án như thế nào...

“Nếu thực sự là như vậy thì tôi nên làm gì bây giờ?”

Cố Minh Thâm lại liếc mắt nhìn về hướng người đàn ông trung niên lái xe đi.

“Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.”

Cố Minh Thâm mở cửa ghế lái, Nghiêm Hà cũng theo lên xe: “Tổ trưởng, bây giờ chúng ta quay lại Cục Cảnh Sát Hình Sự để trình bày manh mối đúng không? Tiếp theo chúng ta nên điều tra từ đâu?”

“Trình Thế Hiền đã gửi các chi tiết đi rồi, bảo Bộ Phận Giám Chứng liên lạc với Tổ Điều Tra Công Nghệ thôi.” Cố Minh Thâm nói, “Chúng ta trở về họp mặt.”

“Họp mặt Tổ Chuyên Gia à?”

Cố Minh Thâm liếc cô một cái.

“Chắc là cô đã quên vì sao mình lại chuyển đến thành phố S này. Chúng ta là chuyên gia xây dựng chân dung tội phạm, chỉnh sửa thống kê các manh mối, viết báo cáo chân dung tội phạm theo suy đoán của chúng ta, thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện kế tiếp là phần của Lâm Đội. Bây giờ chúng ta cần quay về họp mặt tất cả các thành viên Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm.”

Cố Minh Thâm đã có ý tưởng thành lập Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm từ rất lâu, nhưng bởi vì trước đây trong tay có quá nhiều vụ án, cho nên mới không có cách nào có thể phân thân được, vì thế vẫn cứ kéo dài cho đến gần đây, mới có thể thực hiện ý tưởng này.

Cho dù là tâm lý học xây dựng chân dung tội phạm hay là khoa học giám định pháp y pháp chứng, thì cũng đều là phục vụ cho việc phá án. Trong nước hiện giờ vẫn chưa có một tổ điều tra tâm lý tội phạm chuyên nghiệp nào. Cho nên, anh chỉ vừa đưa ra đề nghị thì đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của lực lượng cảnh sát điều tra thành phố S. Vì vậy, khi anh gửi thư mời làm việc cũng có chữ ký của Cục Điều Tra Hình Sự.

Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm nằm trên tầng 8 của tòa nhà Cục Cảnh Sát Hình Sự, ở cùng một tầng còn có phòng tập thể hình và phòng lưu trữ hồ sơ, khung cảnh nhìn ra bên ngoài cũng rất đẹp môi trường lại yên tĩnh, có thể xem như là một sự ưu ái của lực lượng cảnh sát điều tra tội phạm dành cho Tổ Điều Tra Tâm Lý đặc biệt này.

Khi thang máy lên đến nơi, Cố Minh Thâm đã phát cho mỗi người một chìa khóa cảm ứng. Nghiêm Hà nghiêm trang nhận lấy, tràn ngập chờ mong đối với những tháng ngày sắp tới.

“Mấy ngày trước là tình huống đặc biệt, cho nên phải sử dụng phòng họp dưới lầu tạm mấy ngày. Từ hôm nay về sau, đây là văn phòng chính thức của Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm chúng ta.”

Văn phòng của Tổ Điều Tra bọn họ nằm ở giữa lầu 8, cửa kính cảm ứng. Lúc đầu là một phòng họp lớn, nhưng bây giờ có bốn bàn làm việc được xếp bên cạnh nhau, tất cả đều hướng ra cửa. Một cái bàn khác dựa vào tường và hai giá sách đã được trưng bày thêm, vừa nhìn thấy đã biết đó chính là cấp riêng cho Cố Minh Thâm.

Hai bên lối vào có một số tủ trống, để có thể lưu trữ thông tin các vụ án. Còn có hai chậu thì là xanh đặt trên bục gỗ bên cửa sổ. Đối diện với bàn làm việc của Cố Minh Thâm là ba tấm bảng trắng treo trên tường, một trong số đó còn ghi rằng “Chúc mừng Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm thành lập”, ký tên là Lâm Đội. Phía trước còn có một cái bàn họp dài màu xám vừa đủ cho năm người bọn họ sử dụng.

Hàn Li tấm tắc cảm thán: “Lâm Đội vẫn luôn đáng yêu như vậy.”

“Người ta là thực tế.” Dụ Hạo Thán thức tỉnh cô, “Cô nhìn bên kia đi. Bọn họ còn chuẩn bị sẵn máy pha cà phê, còn cô thì chuẩn bị sẵn tinh thần thức suốt đêm tăng ca cho người ta đi.”

Hàn Li nổi giận: “Miệng chó phun không được ngà voi.”

Dụ Hạo Thán ngạc nhiên: “Làm sao cô biết tôi tuổi Tuất vậy?”

Hàn Li:……

Nghiêm Hà vẫn còn đang cảm động vì thành ý của Tổ Điều Tra Tội Phạm Hình Sự ở thành phố S này, khi cô lấy lại tinh thần thì ba người khác đều đã chọn xong bàn làm việc của mình, chỉ còn chiếc bàn gần chỗ Cố Minh Thâm là còn trống.

Nghiêm Hà:?

Kịch bản quen thuộc sao?!

Lúc cô còn đang ngớ người ra, thì lại cảm giác có ai đó nhìn mình. Cô ngước lên thì nhìn thấy Cố Minh Thâm đang đứng trước bàn làm việc của anh, ánh mắt có vẻ dò hỏi.

Còn có thể làm sao bây giờ …

Nghiêm Hà yên lặng thở dài, ngoan ngoãn đi đến chiếc bàn làm việc cuối cùng, bắt đầu hoạch định lãnh thổ của mình.

“Trước khi triệu tập mọi người, tôi đã suy nghĩ xem vụ án nào có thể sử dụng để cho tổ chúng ta rèn luyện, đúng lúc lại gặp được vụ án này. Mấy hôm nay có lẽ mọi người cũng đã hiểu biết sơ về đồng nghiệp của mình, nhưng vẫn chưa có dịp chính thức làm quen.”

Cố Minh Thâm nói chuyện rất có sức lôi cuốn. Không phải chỉ riêng về yếu tố âm thanh, mà một khi anh mở miệng, thì sẽ ngay lập tức khiến cho người ta tự giác im lặng lắng nghe.

“Bắt đầu từ tôi trước nhé. Cố Minh Thâm, chuyên ngành tâm lý học tội phạm, quan sát và phân tích trạng thái hành vi.”

Hàn Li cười hì hì nói tiếp: “Tôi là người thứ hai. Hàn Li, lúc trước tôi là bác sĩ pháp y, sau đó kiêm thêm việc giám định hiện trường, phân tích mẫu vật phẩm.”

Trình Thế Hiền đẩy đẩy mắt kính: “Trình Thế Hiền, tôi là bác sĩ khoa tâm thần, đai đen Judo.”

Nghiêm Hà trong nháy mắt đã hiểu ra vì sao Cố Minh Thâm hôm nay lại dẫn theo anh ta ra ngoài. Thân thủ tốt, bề ngoài không có tính công kích, chính là trợ thủ lý tưởng cho công việc hôm nay.

Dụ Hạo Thán ngáp một cái: “Dụ Hạo Thán, lúc trước đi khiêng gạch ở công trường khảo cổ, còn bây giờ nghiên cứu phong tục tập quán các dân tộc, như cây kèn sona.”

Hàn Li nhất thời ngẩn ra: “Như cây kèn sona là sao?”

Dụ Hạo Thán giải thích: “Kèn sona có thể thổi ở tất cả các trường hợp từ lúc vừa mới tròn tháng cho đến lúc tổ chức tang lễ, tôi cũng không khác gì so với một cái kèn sona, tất cả các tập tục từ khi mới sinh ra cho đến lúc qua đời tôi đều nắm rõ.”

Hàn Li: …

Cuối cùng đến phiên Nghiêm Hà, cô khiêm tốn mở miệng: “Nghiêm Hà, lúc trước tôi học ngôn ngữ học, cho nên tương đối có hiểu biết về việc xây dựng chân dung tội phạm thông qua ngôn ngữ.”

Cô còn dự định nói thêm thì Cố Minh Thâm đã bổ sung: “Nghiêm Hà mới chuyển đến từ thành phố G, cô ấy vẫn còn trẻ tuổi, cũng chưa từng có kinh nghiệm, tất cả các kiến thức có liên quan tới tâm lý học tội phạm đều là tự mình tìm tòi nghiên cứu. Mọi người phải chiếu cố cô ấy hơn một chút.”

Anh hiếm khi nói quá nhiều điều không liên quan đến công việc như thế. Thực ra anh đã thể hiện thái độ đối xử của mình một cách khéo léo, từ đây về sau Nghiêm Hà chính là cục cưng của Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm, mọi người đều phải quan tâm cô.

Nghiêm Hà đột ngột được chăm sóc liền có hơi kinh ngạc, cô dùng ánh mắt cảm kích nhìn Cố Minh Thâm. Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu..

“Em gái Tiểu Nghiêm thật là đáng yêu nha.” Hàn Li trìu mến xoa xoa khuôn mặt cô, cảm thấy rất thích thú, “Bây giờ đã sắp 11:30 rồi, đi thôi, chị đây dẫn em đi ăn cơm! Đúng rồi, tổ trưởng, hôm nay là ngày đầu tiên tổ chúng ta chính thức làm quen với nhau, có phải có thể xin đề xuất với Cục một khoản tiền liên hoan hay không?”

Cố Minh Thâm liếc cô ta một cái, xốc lại khăn quàng cổ, “Đừng có mơ.”

Hàn Li ủ rũ cụp đuôi, không dám ca cẩm nữa, Cố Minh Thâm đã đi ra ngoài nói: “Nhưng mà tôi mời.”

Cục Cảnh Sát Hình Sự toạ lạc tại khu vực sầm uất nhất ở trung tâm thành phố, khắp nơi xung quanh đều có các món ăn ngon.

Hàn Li trên đường đi cứ luôn ồn ào đề xuất ý kiến: “Tôi biết rất nhiều tiệm ăn xung quanh đây, ở toà nhà XX Plaza lầu bốn có một cửa tiệm thịt nướng, lầu ba thì có món Nhật Bản, lầu năm thì có một tiệm lẩu theo kiểu truyền thống, kế bên còn có một nhà hàng hải sản, đối diện có một nhà hàng bán món Hoài Dương cũng rất ngon…”

Dụ Hạo Thán cũng đã quen thuộc đối với khu vực xung quanh đây, bọn họ càng nói thì càng vui vẻ, anh ta trực tiếp vạch trần Hàn Li: “Mấy món cô kể toàn là không rẻ, muốn khiến cho sếp nghèo mạt rệp thì cứ nói thẳng ra, đâu cần phải tìm cớ như vậy.”

Hàn Li bị nói đúng suy nghĩ đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, liền kéo Nghiêm Hà vào giúp đỡ: “Em gái Tiểu Nghiêm, em là người đáng yêu nhất ở đây, hay là em chọn đi? Muốn ăn món gì?”

Nghiêm Hà dở khóc dở cười: “Tôi thật sự là không biết…”

Ăn cái gì cũng được, chỉ là cô có một chút suy nghĩ riêng: đừng ăn cái gì quá khó tiêu. Bệnh cảm của cô vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cổ họng vẫn còn ngứa ngáy, chỉ hy vọng là không tái phát.

Cố Minh Thâm nhàn nhạt nói: “Hàn Li, cô nói lại một lần để cô ấy chọn đi.”

Hàn Li cũng không nghĩ gì nhiều lập tức kể ra một loạt. Nghiêm Hà ngoan ngoãn lắng nghe, cảm thấy món ăn Hoài Dương có vẻ không tệ, nhưng lại không thể tự mình quyết định sợ không hợp với khẩu vị mọi người.

“Cô chọn cái nào?”

Trong lúc Nghiêm Hà còn đang bối rối, thì Cố Minh Thâm nói: “Món Hoài Dương vậy.”

“Hả?”

Nghiêm Hà kinh ngạc thốt lên, Cố Minh Thâm thu hồi ánh mắt: “Có gì phải ngạc nhiên chứ, nếu cô không chọn thì để tôi chọn. Món Hoài Dương.”

Hàn Li đã thèm thuồng món ăn đó từ lâu, nhưng tháng này cô ta đã vung tay quá trán cho nên bây giờ chỉ có thể ngồi nhìn. Hôm nay có tổ trưởng đứng ra mời bọn họ, cô liền kéo lấy Nghiêm Hà cười cười trêu: “Em gái Tiểu Nghiêm, tuyệt đối không nên khách sáo với sếp, cứ thoải mái mà ăn!”

Nghiêm Hà lại suy nghĩ một vấn đề khác: vừa rồi có phải Cố Minh Thâm đã quan sát thái độ của cô cho nên mới có thể biết được hay không?

Nhà hàng này ở tầng 5 tòa nhà XX International Plaza, nằm tại một vị trí rất đẹp, tuy rằng giá cả khá cao, nhưng thực khách cũng không ít.

Bọn họ chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Hàn Li thật sự không hề khách sáo với Cố Minh Thâm, bộ dạng hăng hái, chuẩn bị ăn sạch túi Cố Minh Thâm.

Lúc cô gọi món, Dụ Hạo Thán thỉnh thoảng lại châm chọc cô mấy câu, chế nhạo cô toàn chọn những món ăn đắt tiền. Trình Thế Hiền ngồi bên cạnh Dụ Hạo Thán, thái độ nghiêm túc nhìn xuống mặt bàn. Cố Minh Thâm ngồi bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì, hoàn toàn không quan tâm đến việc Hàn Li gọi nhiều hay ít.

Tuy hôm nay là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, nhưng không khí giữa mọi người rất hòa thuận. Rất tốt. Ngay cả Cố Minh Thâm là kiểu cấp trên lạnh lùng, thực ra cũng là một người sống chung khá dễ chịu.

Nghiêm Hà không khỏi mỉm cười, cảm thấy mây mù của mấy ngày hôm nay đã hóa thành hư không, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Tổ Điều Tra Tâm Lý Tội Phạm, nhất định là một chỗ tốt.

“Đang nhìn gì vậy?”

Trình Thế Hiền chú ý thấy Cố Minh Thâm vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy tư chuyện gì đó, liền quay đầu hỏi anh.

Cố Minh Thâm thu hồi ánh mắt.

“Không có gì.”