Động Cơ Gây Án

Chương 8

Sáng sớm hôm sau, giữa những tầng mây mùa đông mới hé lộ ra một tia sáng mặt trời hiếm hoi rực rỡ, Cục Cảnh Sát Hình Sự thành phố S im lặng đã lâu cuối cùng cũng có sự lên tiếng.

Vào thời gian trước bất kể truyền thông có làm như thế nào, thì cũng không thể lấy được câu trả lời chính xác từ chính Cục Cảnh Sát Hình sự. Bọn họ chỉ biết sát thủ liên hoàn tại thành phố này và Sát Thủ Tarot năm đó có sự giống nhau rất lớn, còn ngoài ra thì không biết gì cả.

9 giờ sáng hôm nay, Cục Cảnh Sát Hình Sự mở họp báo.

“Đang nhìn cái gì vậy? Ôi chao, ăn mặc đàng hoàng thế. Được đấy…”

Cuộc họp báo với giới truyền thông hôm nay được truyền hình trực tiếp, về phía tổ chuyên gia xây dựng chân dung tội phạm, sẽ do Cố Minh Thâm làm đại diện trả lời câu hỏi, còn lại những người khác đều ở phòng họp xem video trực tiếp. Hàn Li vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Minh Thâm xuất hiện trên màn hình.

Đây là trường hợp nghiêm trang, Cố Minh Thâm cũng phải thay đổi cách ăn mặc. Áo vest giày da, khác hoàn toàn với bộ dạng nhàn nhã thoải mái ngày thường, nếu phải so sánh thì có lẽ chỉ có cặp kính gọng đen và thái độ bình tĩnh là không thay đổi.

“Chào buổi sáng tất cả mọi người. Tôi là tổ trưởng tổ chuyên gia xây dựng tâm lý tội phạm của vụ án lần này, Cố Minh Thâm. Hôm nay, tôi sẽ chịu trách nhiệm công bố báo cáo của chúng tôi, về hung thủ gây ra các vụ án mạng trong thời gian gần đây.”

Anh vừa mới nói đến “xây dựng chân dung tội phạm” thì ánh đèn flash tức khắc đã lóe lên liên tục, hết đợt này đến đợt khác không ngừng nghỉ.

Cố Minh Thâm, là chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng ở thành phố này, tuổi trẻ tài cao, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn sống giản dị và khép kín, chỉ có thể nghe tên chứ ít khi thấy mặt, cũng không tham gia các hoạt động truyền thông hay tọa đàm gì. Trước đây những người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bảng báo cáo xây dựng chân dung tội phạm được ký tên Cố Minh Thâm, bây giờ đích thân đương sự xuất hiện, bọn họ đương nhiên phải chụp ảnh thật nhiều.

Cố Minh Thâm rất ít khi xuất hiện trước truyền thông, nhưng đối mặt với đám người như hổ như sói này, hắn chỉ hơi híp mắt, thích ứng với ánh sáng đèn, tay phải mở báo cáo, thong dong mở miệng:

“Tổng hợp lại các tình tiết của vụ án lần này chúng tôi cho rằng, hung thủ có độ tuổi vào khoảng từ 45 đến 55, là nam giới, thân hình tương đối cao lớn, có học thức. Hiện tại đang sống một mình, có thể trong quá khứ đã từng ly hôn hoặc góa vợ sớm, sống hòa thuận và có mối quan hệ tốt với hàng xóm cũng như cộng đồng, có một chiếc ô tô phổ thông sẫm màu. Tính tình bề ngoài hòa nhã tốt bụng, ít khi xảy ra xung đột với người khác. Trong vòng một năm trở lại đây, có thể hắn ta có một người thân trong gia đình, rất thân thuộc, vừa qua đời…”

Cố Minh Thâm nói một cách điềm tĩnh và rõ ràng, từng câu từng chữ về bảng mô tả chân dung hung thủ, rất nhiều người gần như cảm thấy họ đã nhìn được kẻ sát nhân.

Trước ánh mắt nóng bỏng của đám phóng viên, thần sắc Cố Minh Thâm lại càng bình tĩnh, không hề dao động.

“Chi tiết chân dung tội phạm này được công bố, đầu tiên để kêu gọi công chúng chú ý đến vụ án. Nếu có bất kỳ manh mối gì, xin vui lòng cung cấp cho cảnh sát, chúng tôi vô cùng cảm ơn mọi người đã hợp tác. Thứ hai, chúng tôi muốn nói với hung thủ rằng, chúng tôi đã nắm giữ rất nhiều manh mối, nhanh chóng ra đầu thú thì có thể nhận được sự khoan hồng, nếu tiếp tục cứng đầu thì sẽ nhận lấy bản án thích đáng, hy vọng anh quay đầu là bờ, càng sớm càng tốt.”

Nghiêm Hà lúc trước đã có dịp nghe giọng anh qua thiết bị xử lý âm thanh điện tử, cho nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, Hàn Li thì lại chưa từng, cô ta không khỏi vuốt cằm: “Sao từ trước đến giờ chưa từng phát hiện anh ta nói chuyện lại từ tốn và quyến rũ đến như thế nhỉ?”

“Muốn thò bàn tay ác ma đến tổ trưởng hay sao?”

Bên cạnh có người xen vào một câu, Nghiêm Hà nhìn lại, thấy đó là một anh chàng khoác áo lông toàn thân, ngay cả nửa khuôn mặt cũng giấu vào trong áo. Ngày đầu tiên cô đến Cục Cảnh Sát điều tra này, đã thấy anh ta tham dự cuộc họp của tổ chuyên gia, nhưng không biết vì sao ngày hôm qua không thấy xuất hiện.

Bị Nghiêm Hà nhìn chăm chú, anh ta cười ha ha, có lẽ cảm thấy rất thú vị.

Hàn Li tỏ vẻ giận dữ nhưng cũng không quên nịnh nọt: “Là tôi có sự tin tưởng đối với nhan sắc của tổ trưởng mà thôi, anh thì biết cái gì? Anh nhìn xem đi không phải đã trở nên rất hot rồi à?”

Buổi họp báo lần này cũng đồng thời phát sóng trực tiếp trên mạng internet, Hàn Li cầm điện thoại đưa cho anh ta xem, chỉ thấy trên đó hàng loạt bình luận đều là: “Đẹp trai quá” “Đẹp trai thật” “Tôi không hiểu anh ấy nói gì. Tôi chỉ biết anh ấy đẹp trai thôi”.

Anh chàng trẻ tuổi kia dự định phản kích lại, Nghiêm Hà đã nhận xét một cách khách quan: “Đúng là tổ trưởng Cố rất đẹp trai.”

Hàn Li cười khanh khách, vỗ vai Nghiêm Hà: “Cuối cùng cũng là Tiểu Nghiêm của chúng ta tinh mắt nhất.”

Họp báo lần này bao gồm hai phần, đầu tiên là Lâm Đội thông báo về tình hình điều tra các vụ án, sau đó sẽ do Cố Minh Thâm đưa ra suy luận chân dung tội phạm, sau khi hoàn tất, thì trang Weibo chính thức của địa phương sẽ công bố báo cáo bằng văn bản.

Cuộc họp báo kết thúc, màn hình lại quay trở về chương trình mặc định của từng đài. Anh chàng trẻ tuổi nói tiếp: “Nhưng tuyệt đối đừng bao giờ khen anh ta trước mặt, tuy rằng cơ mặt anh ta không có cảm xúc gì, nhưng thật ra chỉ là diễn thôi, nếu còn được khen thì chắc chắn sẽ hếch đuôi lên trời.”

Hàn Li trêu anh ta: “Dụ Hạo Thán, anh ghen tị chứ gì?”

Nghiêm Hà âm thầm đồng ý.

Nhớ tới kỹ thuật diễn xuất của Cố Minh Thâm ở cửa hàng đồ chơi người lớn, cô cảm thấy khâm phục sâu sắc.

Anh chàng trẻ tuổi kia lại ngửa đầu, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên: “Ghen tỵ? Nhan sắc của tôi mà cần phải ghen tị với anh ta hay sao? Nhớ năm đó, khuôn mặt của tôi còn bỏ xa Cố Minh Thâm mười con phố… Các cô nhìn cái gì vậy?”

Ánh mắt Nghiêm Hà và Hàn Li điều lướt nhìn qua đỉnh đầu anh ta, anh chàng trẻ tuổi quay lại, mới phát hiện Cố Minh Thâm không biết đã đứng phía sau mình từ bao giờ, đang nhìn mình chăm chú với một khuôn mặt không cảm xúc.

Anh chàng trẻ tuổi sửng sốt, “Cậu họp báo ở đâu vậy?” Sao lại về nhanh như thế...

“Trên lầu.”

“……”

Hàn Li cười sặc sụa, cuối cùng cũng là Nghiêm Hà tương đối phúc hậu, giải vây cho anh ta: “Tổ trưởng, vị này cũng là thành viên trong tổ điều tra của chúng ta sao?”

Anh chàng trẻ tuổi cười khinh bỉ, Cố Minh Thâm vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc nhìn anh ta một lúc lâu, mới nói: “Nghiêm Hà, giới thiệu một chút, đây là Dụ Hạo Thán, là nhà nghiên cứu phong tục văn hoá.”

Nghiêm Hà lập tức hiểu ra điểm quan trọng của câu chuyện: “Có một vài phong tục sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành và khuynh hướng phạm tội của hung thủ, nghiên cứu phong tục văn hóa là một bộ môn rất quan trọng... hân hạnh được gặp anh, tôi là Nghiêm Hà.”

Thấy cô nể mặt như vậy, Dụ Hạo Thán cười đến nỗi đôi mắt đều híp lại, thoải mái bắt tay cô: “Thật ra lúc trước tôi chỉ đi khiêng gạch ở hiện trường khảo cổ, bây giờ coi như được đổi nghề.”

Anh ta còn định nói thêm nhưng nhìn thấy thái độ của Cố Minh Thâm, đành hậm hực im miệng.

Thôi bỏ đi, bây giờ không phải là thời điểm tốt để ba hoa.

Ngày mùa đông, Cố Minh Thâm thích mặc áo khoác dài, bây giờ lại mặc áo sơ mi cùng với áo vest, Nghiêm Hà mới phát hiện ra anh rất gầy. Đặc biệt là sau khi bỏ đi vầng hào quang của ống kính, thì bộ đồ trên người anh quả thật có chút mong manh.

Đối phó với đám phóng viên đã làm giảm đi khá nhiều tinh thần và thể lực của anh, Cố Minh Thâm lộ ra một chút mệt mỏi hiếm thấy. Anh tháo mắt kính xuống, kéo lỏng cravat, xoa xoa huyệt Thái Dương, lúc giương mắt lên lại phát hiện Nghiêm Hà đang nhìn mình.

Cố Minh Thâm suy tư mấy giây, “Cô nhìn cái gì vậy?”

Nghiêm Hà ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn lập tức cúi đầu, giả vờ không xảy ra việc gì: “Không …”

Để đám phóng viên vây xung quanh lâu như vậy, Cố Minh Thâm cũng không ngại để cô nhìn nhiều hơn một chút, chỉ là cảm giác bị người ta nhìn chăm chú một cách rõ ràng như thế, khiến anh thấy lạ lẫm.

Dụ Hạo Thán nhìn Nghiêm Hà cười ha ha, cười đến nổi trông y như đồ ngốc. Hàn Li hất mặt về phía Nghiêm Hà, rồi lại trừng anh ta một cái, sau đó hỏi Cố Minh Thâm: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Buổi họp báo ngày hôm nay, chính là một phần trong sự chuẩn bị theo hai hướng của Cố Minh Thâm. Sau khi anh và Lâm Đội bàn bạc ổn thỏa, Lâm Đội cảm thấy việc này không thể chậm trễ cho nên đã quyết định thực hiện ngay trong sáng hôm nay.

Chiêu này là nhằm vào công chúng, các vụ án liên tục xảy ra, dù sao bọn họ cũng phải trả lời với công chúng, cũng là để hung thủ thấy được thái độ cứng rắn của cảnh sát.

Mặt khác họ cũng sẽ lần theo kịch bản của tên hung thủ.

Bọn họ sẽ cẩn thận điều tra nhóm chat “Cội nguồn vui sướиɠ”, thâm nhập vào đó, tìm manh mối thử xem thực ra hung thủ muốn làm gì.

Hiệu suất làm việc của Bộ Phận Giám Định quả thật rất cao, sau khi thức suốt đêm hôm qua, cuối cùng bọn họ cũng đã phục hồi được dữ liệu trong điện thoại di động của nạn nhân thứ ba, phát hiện trong đó cũng có nhóm chat “Cội nguồn vui sướиɠ”. Sau khi so sánh các chi tiết đối chiếu, bọn họ quyết định mời quản trị viên của nhóm này đến hỗ trợ điều tra.

Hàn Li hỏi: “Bên kia đồng ý rồi à?”

Nhờ việc giúp đỡ giải vây cho Lâm Đội ngày hôm trước, mà lần này Cố Minh Thâm giao các công tác đối ngoại cho Nghiêm Hà phụ trách. Cô đánh giá rất cao cơ hội lần này. “Đối phương đồng ý, nhưng lại không muốn đến Cục Cảnh Sát, vì vậy đã gửi cho chúng ta địa chỉ của một quán trà, bảo chúng ta đến đó, hơn nữa cũng không được đi quá nhiều người.”

Dụ Hạo Thán lười nhác nói: “Nếu tôi là quản trị viên của nhóm này, tôi cũng sẽ không tới địa bàn của cảnh sát. Dù sao đi nữa những nhóm chat này cũng rất nhạy cảm…”

“Được rồi, vậy cậu và Hàn Li ở lại, tôi sẽ đi cùng với Nghiêm Hà và Trình Thế Hiền.” Cố Minh Thâm không tỏ thái độ gì, “... để tránh cho hai người lại sinh ra sự thương hại, đối với thành viên của nhóm chat đó.”

“……”

Trình Thế Hiền sáng hôm nay không đến Cục Cảnh Sát, Cố Minh Thâm lái xe chở cô đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa một bệnh viện. Nghiêm Hà thấy Trình Thế Hiền từ xa đang đi tới, mới nhớ ra anh ta còn là một bác sĩ.

Quản trị viên nhóm chat đã chọn một quán trà vô cùng kín đáo, lúc bọn họ đến, người phục vụ báo rằng căn phòng được đặt trước vẫn chưa có ai đến, cho nên mời bọn họ cứ vào tự nhiên.

Cố Minh Thâm trước khi đi đã thay một cái áo khoác dài, sau khi vào phòng chỉ ngồi im lặng không nói. Nghiêm Hà cũng đã quen với phong cách của anh, biết anh hơi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, liền hỏi Trình Thế Hiền: “Anh làm việc ở hai nơi như vậy, có phải là rất bận không?”

Trình Thế Hiền thật ra cũng là một kẻ ít nói, nhưng sự yên tĩnh của anh ta và Cố Minh Thâm khác nhau. Cố Minh Thâm là lãnh đạm, anh ta là nghiêm túc.

“Công việc chính của tôi là ở đây, bên phía bệnh viện chỉ là trên danh nghĩa, chỉ vì hôm nay có tình huống đặc biệt, do một bệnh nhân cần phải hội chẩn.” Trình Thế Hiền lúc nói chuyện cũng rất nghiêm túc và có trật tự.

Trong lúc bọn họ trò chuyện câu được câu mất, Cố Minh Thâm nhìn đồng hồ, “Anh ta đến trễ.”

“Có lẽ là vì ngại.” Nghiêm Hà tỏ ra thấu hiểu, “Nếu tôi được người ta hẹn gặp vì vấn đề như thế, tôi cũng sẽ rất khó xử.”

Cô đang nói thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên đội mũ len vội vàng đi vào, có vẻ ngại ngùng xin lỗi: “Xin lỗi các vị cảnh sát. Tôi vừa mới bị kẹt xe ở trên đường...Các vị muốn biết gì thì cứ hỏi, nếu tôi có thể trả lời được thì tôi sẽ không giấu giếm!”

Nghiêm Hà cho rằng mình chỉ là người được dẫn tới, còn có Cố Minh Thâm ở đây, chắc chắn không tới phiên mình lên tiếng, không ngờ cả bên trái và bên phải cô đều không ai nói lời nào, cô ngây người ra một lát, rồi đành phải tự mình ra trận.

“Chào anh. Thực ra anh không cần quá khẩn trương, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút thông tin, anh là quản trị viên nhóm chat “cội nguồn vui sướиɠ” đúng không?”

Cô không phủ nhận thân phận cảnh sát của mình. Cho dù là bị hiểu lầm thì cũng thuận lợi để bọn họ lấy được một số thông tin khác.

Người đàn ông trung niên kia liên tục gật đầu, có vẻ hết sức ngại ngùng, “Đúng là tôi… ôi, chỉ là một loại sở thích cá nhân, bình thường tôi cũng không công khai nó trên mạng xã hội, không ngờ lại bị cảnh sát mời uống trà, hôm nay các vị muốn uống gì thì cứ gọi, tôi mời nhé...”

Tuy rằng anh ta vô cùng nhiệt tình, nhưng ba người đối diện lại không hề dao động gì, cô gái có vẻ yếu đuối ngồi giữa chỉ mỉm cười một cái với anh ta, không có ý đùa giỡn nói: “Cảm ơn, thật sự không cần đâu.”

Người đàn ông trung niên có vẻ hơi xấu hổ, anh ta xoay đầu gọi người phục vụ mang lên một bình trà xanh, rồi quay lại ngồi đối diện với ba người bọn họ bằng một gương mặt lo lắng.

Nghiêm Hà mỉm cười: “Đầu tiên giới thiệu một chút về nhóm chat của anh đi.”

“Nhóm chat này đã được thành lập từ rất nhiều năm rồi, đến nỗi tôi cũng quên mất là năm bao nhiêu...” Người đàn ông trung niên gãi đầu, “Bởi vì những người tham gia trò chuyện đều rất dè dặt, bọn họ tự nói chuyện với nhau là chính, thỉnh thoảng mới có những người không biết quy định tham gia, nhưng đều bị tôi loại ra ngoài. Cho nên tôi nghĩ tất cả bọn họ đều tuân thủ pháp luật, không biết các vị còn muốn biết gì khác nữa?”

Nghiêm Hà dừng lại một chút.

Cô đang tự hỏi về mục đích mà Cố Minh Thâm muốn hẹn người này ra.

Nếu lúc đó bọn họ không hoài nghi về nguồn gốc của chiếc điện thoại, thì hiện tại nhóm chat này đã được liệt vào danh sách tình nghi quan trọng để tiến hành điều tra.

Hay là người quản trị viên này biết chuyện gì đó? Anh ta quen biết với hung thủ hay là quen biết người bị hại?

Hay là hung thủ cố ý muốn đánh lạc hướng cảnh sát, để bản thân mình có cơ hội thoát thân?

Cô lặng lẽ liếc nhìn Cố Minh Thâm một cái, Cố Minh Thâm cũng nhìn lại cô, khẽ gật đầu một cái rất khó phát hiện.

“Gần đây trong nhóm chat có người nào có biểu hiện lạ không?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, lo sợ dò hỏi: “Các vị không phải đến điều tra sao? Làm tôi sợ muốn chết……”

Cố Minh Thâm lời ít ý nhiều: “Nói đi.”

Sắc mặt anh lạnh lùng, bộ dạng từ chối người khác đến gần.

Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu nói: “Gần đây thì cũng không có gì kì lạ. cũng có một vài người tò mò muốn tham gia, nhưng chỉ được một hai ngày thì liền tự rút lui, không phải là người trong giới, thì có xem cũng sẽ không hiểu nói gì. Nhưng mà một tháng trước thì có một chuyện hơi lạ.”

Anh ta nhìn Cố Minh Thâm: “Có một người mới gia nhập, không biết là nam hay nữ, chúng tôi tổ chức gặp mặt, thấy phương thức người đó nói chuyện có vẻ không phải là người trong giới, nhưng cứ muốn thâm nhập, cho nên đã bị tôi đá ra ngoài.”

Nghiêm Hà hỏi: “Có phương thức nào có thể liên lạc với người đó không?”

Người đàn ông trung niên đưa cho cô một dãy số. Nghiêm Hà ghi nhớ, lại nghe Cố Minh Thâm hỏi anh ta: “Anh có quen với người này không?”

Anh đưa ảnh chụp của nạn nhân thứ ba cho người đàn ông kia xem, còn chưa kịp chờ anh ta trả lời, anh đã đưa thêm một tấm khác, “Tấm này nữa?”

Nghiêm Hà nhạy cảm phát hiện được khí thế của Cố Minh Thâm đã thay đổi, mang tính áp bức rất cao.

Cô nhớ tới, Cố Minh Thâm là chuyên gia phân tích hành vi và thái độ.

Cố Minh Thâm nhìn chăm chú vào anh ta, người đàn ông trung niên cười có vẻ mỉa mai hỏi lại: “Nếu tôi nói quen người này thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Anh cứ nói trước đi.”

“Hẹn. Đã từng hẹn hò.” Anh ta tiếp tục cười khinh bỉ: “Người này tôi biết, đã hẹn mấy lần rồi. Đừng thấy cậu ta còn nhỏ tuổi, thực ra cậu ta chơi bạo lắm, trong nhóm có mấy người rất thích cậu ta.”

“Vậy còn anh?”

Câu này hỏi một cách đột ngột, người đàn ông trung niên lập tức ngẩn người ra.