Động Cơ Gây Án

Chương 7

Một đêm ngủ say không mộng mị. Nghiêm Hà thức dậy vào sáng hôm sau, nhìn thấy Cố Minh Thâm đã đồng ý kết bạn với mình.

Tối qua quá mệt mỏi, cho nên không chú ý đến hình đại diện của Cố Minh Thâm.

… thì ra là một con mèo đen đang ngủ sao?

Nghiêm Hà vừa ăn sáng vừa suy tư.

Sao lại có một loại cảm giác tương phản kỳ lạ như thế? Có phải là ảo giác của cô không?

Nghiêm Hà suy nghĩ một lúc, rồi để không nhầm lẫn với các thanh niên khác trong giới văn nghệ, cô gõ một chữ ghi chú vào dưới tên Cố Minh Thâm.

.... Sếp.

Hôm nay thời tiết tương đối tốt, không mưa rả rích kéo dài như hôm qua. Nghiêm Hà khoác lên người chiếc áo lông vũ mua trực tuyến, cho thấy rằng tâm trạng hôm nay của cô rất tốt.

Sẽ là một khởi đầu không tệ.

Cố Minh Thâm đồng ý kết bạn vào lúc 2 sáng. Bây giờ chỉ mới 7:20, chắc hẳn là anh ấy vẫn còn chưa tới.

Nghiêm Hà mua một hộp bánh bao nhỏ tại cửa hàng bán điểm tâm sáng bên cạnh, dự định nhân lúc anh ấy còn chưa tới, đặt lên trên bàn anh, coi như tỏ lòng biết ơn của cô.

Nhưng khi cô đi ngang qua phòng họp, thì đã nhìn thấy Cố Minh Thâm đứng trước bàn hội nghị.

Nghiêm Hà ngẩn ngơ.

Cố Minh Thâm về nhà trễ như vậy mà vẫn có thể đến sớm như thế sao. Anh ấy không cần nghỉ ngơi à?

“Tổ trưởng, chào buổi …”

Cố Minh Thâm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói “chào buổi sáng”, rồi lại cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ vụ án.

Cô do dự một lát, rồi lặng lẽ giấu bánh bao nhỏ ra phía sau, ngồi xuống chỗ vách tường.

“Ôi, chào buổi sáng…”

Hàn Li vừa ngáp vừa đi vào, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ. Nghiêm Hà tay mắt lanh lẹ, đưa bánh bao nhỏ tới trước mặt cô ta.

Hàn Li bất ngờ vui vẻ: “Cho tôi ư? Cảm ơn cô nhiều lắm nhé. Đúng lúc tôi còn chưa ăn sáng này.”

Cô ta sung sướиɠ nhận lấy hộp bánh rồi đi ra ngoài. Nghiêm Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt tìm tòi quan sát của Cố Minh Thâm.

Là ảo giác của cô sao, cô cứ thấy rằng Cố Minh Thâm đã nhìn thấu được hành vi của mình…?

“Chú Cố! Chú Cố!...”

Lúc Nghiêm Hà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thì tiếng hô to gọi nhỏ kêu réo của Lâm Đội đã ùa vào.

Cô lập tức thở ra nhẹ nhõm.

Cố Minh Thâm nhíu mày: “Không phải cậu đi khám vết thương hay sao?”

“Đi khám cái con khỉ, mẹ kiếp…” Lâm Đội trưng ra một khuôn mặt đầy thuốc bôi ngoài da, trực tiếp nổ tung, “Cậu cũng không cần họp nữa đâu, lại chết thêm một người nữa, vừa mới phát hiện thôi!”

Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, tầng mây xám trên không trung đã mỏng hơn so với ngày hôm qua khá nhiều, bầu trời có dấu hiệu sẽ quang đãng, nhưng nhiệt độ vẫn chưa ấm hơn. Gió ở vùng ngoại ô lạnh hơn so với trong nội thành, táp vào mặt giống như dao cắt. Nghiêm Hà vừa xuống xe đã phải ôm chặt lấy hai cánh tay.

Thật sự là quá lạnh.

Nơi này là một mảnh đất hoang vắng ở ngoại ô, mấy năm trước đã được đưa vào kế hoạch khai phá để phát triển, nhưng sau đó bị gác lại cho nên vẫn luôn bỏ hoang đến bây giờ, cỏ đã mọc cao gần bằng một nửa thân người. Chỉ có một con đường có thể dẫn đến đây, cũng là năm trước vừa mới tu sửa lại, nhưng không bao lâu sau, thì đã bị các tài xế xe tải đi đường tắt hủy hoại thành tàn tạ.

Lâm Đội dẫn bọn họ đi qua: “Người báo cảnh sát là một tài xế xe tải. Anh ta đi qua chỗ này muốn tìm nơi giải quyết vấn đề cá nhân, sau khi nhìn thấy sự việc, anh ta đã sợ hãi đến nỗi lúc báo cảnh sát còn không nhớ được địa điểm chính xác.”

Nghiêm Hà nhìn quanh bốn phía, rồi chỉ vào khu dân cư xa xa: “Từ chỗ kia thì phải đi mất nửa tiếng đồng hồ à?”

“Đúng vậy, lái xe thì cũng phải mất trên dưới 10 phút, chỗ này đúng là có hơi hoang vắng.” Lâm Đội thở dài: “Ở chỗ này mà cũng bị phát hiện ra, thì chỉ có thể nói là, mọi chuyện đều do ý trời.”

Dây chắn cảnh giới với hai màu vàng trắng, được giăng lên thành một hình ngũ giác, bọn họ đứng trong một góc, nhìn các nhân viên pháp y pháp chứng bận rộn bên cạnh thi thể nạn nhân. Bởi vì bác sĩ pháp y vẫn còn chưa làm xong công việc, cho nên bọn họ không thể đến gần.

Khu đất hoang này đầy rẫy hố cạn vũng lầy, có một số cây khô chưa được nhổ đi, chính là tàn tích khai phá nửa chừng của các công trình nơi này còn lưu lại. Nạn nhân thứ tư gần như nằm một nửa người trên mặt đất, chỉ có một nửa người dưới bị treo lên cây, theo tư thế đảo ngược. Có thể thấy lần này hung thủ rất vội vàng.

Lâm Đội nói: “Trên thực tế chúng ta phải cảm ơn đám báo chí truyền thông đồn thổi, bây giờ rất nhiều người đều đã biết tại thành phố này xuất hiện Sát Thủ Tarot số 2, cho nên lúc người tài xế kia báo cảnh sát, đã ngay lập tức nói rằng có sát thủ liên hoàn tiếp tục gϊếŧ người, nhờ vậy chúng ta mới có thể đến đây nhanh chóng.”

Nghiêm Hà hỏi: “Ở hiện trường có lưu lại dấu vân tay của người thứ ba không?”

Cố Minh Thâm trầm giọng: “Mười phần thì có hết tám chín. Hung thủ đang đẩy nhanh tốc độ.”

Những kẻ gϊếŧ người hàng loạt khi chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoặc là kế hoạch gây án bị quấy nhiễu, đều sẽ đẩy nhanh tốc độ.

Vụ án thứ nhất xảy ra vào một tháng trước, vụ án thứ hai là nửa tháng trước, ba vụ án đầu cách nhau nửa tháng, tuy nhiên vụ thứ tư chỉ cách một ngày.

Cố Minh Thâm cau mày.

“Hung thủ sắp mất khống chế.”

Nghiêm Hà trong lòng căng thẳng.

Vụ án thứ tư có thể là nằm ngoài kế hoạch của hung thủ, sau khi nhịp điệu gây án của hắn ta bị quấy rối, hắn có thể sẽ giãy giụa với các mục tiêu tội ác của mình, sau đó thực hiện nhiều vụ án kinh hoàng hơn trong một khoảng thời gian ngắn.

Nạn nhân thứ tư rất có thể chính là khởi đầu cho sự mất khống chế của hắn ta.

Bọn họ phải giành giật thời gian với hung thủ.

Cố Minh Thâm hỏi Lâm Đội: “Đã loại trừ người tài xế khỏi diện tình nghi chưa?”

Trong rất nhiều trường hợp, người phát hiện vụ án đầu tiên, chính là người có khả nghi lớn nhất. Sát Thủ Tarot bị một kẻ mục kích nhìn thấy quá trình gϊếŧ người, cho nên đã thủ tiêu người này, rồi giả vờ phát hiện thi thể, đánh lừa sự chú ý của cảnh sát, cũng không phải là không thể xảy ra.

Lâm Đội lắc đầu: “Chứng cứ không ở hiện trường rất xác thực, thứ nhất anh ta không phải là người địa phương, thứ hai tuổi tác không phù hợp với những gì mà cậu đã xây dựng, một điều nữa chính là hai tháng trước anh ta vẫn còn trong đoàn xe vận chuyển Tây Bắc, tất cả những người bạn trong đoàn xe đều có thể làm chứng.”

Lúc pháp y kiểm tra thi thể phát hiện được một chiếc điện thoại di động. Khi ấn vào thì thấy vẫn còn hoạt động, trên màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Lâm Đội thở dài: “Đáng tiếc là, vĩnh viễn nạn nhân cũng không bao giờ tiếp điện thoại được nữa.”

Chiếc điện thoại được cất vào trong một cái túi vật chứng trong suốt, Cố Minh Thâm kêu lên: “Khoan đã.”

Lâm Đội tò mò: “Cậu định làm gì?”

Cố Minh Thâm nhìn màn hình điện thoại di động của nạn nhân từ bên ngoài bao vật chứng: “Tôi có một ý tưởng. Nghiêm Hà, đưa tờ nhật ký cuộc gọi hôm qua cho tôi.”

Anh sử dụng chiếc điện thoại này gọi vào số của mình, sau đó đối chiếu với lịch sử cuộc gọi của nạn nhân thứ ba.

“Dãy số trên cùng. Rất có thể nạn nhân này là một trong những người bạn tình của nạn nhân thứ ba.”

Nạn nhân thứ ba là sinh viên năm nhất, các mối quan hệ xã hội trong cuộc sống tương đối đơn giản, điện thoại di động của cậu ta thường dùng để gọi cơm hộp chuyển phát nhanh, cũng như liên lạc với các bạn học.

Trong khi đó, bề ngoài của nạn nhân thứ tư là vào khoảng trên dưới 40 tuổi, đã là một người trung niên, khuôn mặt thân thiện dễ gần, phù hợp với sở thích về giới tính của nạn nhân thứ ba.

Cố Minh Thâm nhìn kỹ lịch sử cuộc gọi một lần nữa phát hiện người này và nạn nhân thứ ba có mối liên hệ rất thân thiết, trung bình khoảng hai ba ngày thì sẽ có một cuộc điện thoại, mỗi lần trò chuyện đều trên 30 phút.

Nghiêm Hà tò mò: “Vì sao lại nói chuyện lâu như vậy?”

“Cô muốn biết sao?” Cố Minh Thâm hỏi lại: “Vì sao anh ta lại đứng ở bên ngoài cửa sổ nhà nạn nhân? Một sinh viên và một người đàn ông trung niên gọi điện thoại cho nhau, chắc chắn là không nói về chuyện kinh doanh.”

Nghiêm Hà… lập tức hiểu ra.

Lâm Đội lời nói sâu sắc: “Vì thế bọn họ là bạn tình. Hơn nữa anh ta có vẻ thích cảm giác xa cách.”

Hiện trường được giao lại cho các nhân viên pháp chứng, Cố Minh Thâm cầm theo điện thoại di động về Cục Cảnh Sát Điều Tra, trực tiếp mở một cuộc họp trong phòng giám định vật chứng.

Điện thoại của nạn nhân thứ tư vẫn còn đầy pin, Cố Minh Thâm trực tiếp hướng hình chiếu vào màn hình điện thoại di động, rồi xem lại từng chút một phần lịch sử trò chuyện.

Lúc bọn họ vừa mới mở khóa điện thoại, trên màn hình đã xuất hiện một hộp chat nhanh. Nhìn kỹ lại, tất cả đều là tiếng lóng. Điều này cũng không có gì lạ, bởi vì nếu dùng từ quá rõ ràng, thì nhóm chat của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Một chuyên gia trung niên thở dài: “Lượng tin tức quá lớn, cho dù có sự hỗ trợ của bộ phận giám định, cũng phải có phương hướng để sàng lọc. Không biết mọi người có ý kiến gì không?”

Hàn Li: “Thật ra tôi cảm thấy những gì mà tổ trưởng Cố nói ngày hôm qua cũng không khác lắm, hung thủ là loại người gì trong lòng mọi người đều biết. Tôi đưa ý kiến trước đi, mọi người cảm thấy có khi nào hung thủ cũng ở trong nhóm chat này hay không?”

Cố Minh Thâm tắt giao diện, “Có thể không phải chỉ một nhóm.”

Anh chuyển giao diện về dạng cơ bản. Nhìn thấy dày đặc các tin nhắn trò chuyện từ các nhóm chat khác nhau, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Trình Thế Hiền hỏi: “Lúc tìm được chiếc điện thoại này thì nó đang mở nhóm chat nào?”

Cố Minh Thâm click mở một nhóm tên là “Cội nguồn vui sướиɠ”, “Cái này.” Anh nói.

Trình Thế Hiền: “Tôi cảm thấy nên điều tra nhóm chat này trước. Nếu nạn nhân thứ tư thực chất là người mục kích hiện trường lần trước, dưới một tình huống nguy hiểm như vậy, mà vẫn xem tin tức từ nhóm chat này chứng minh nó rất quan trọng đối với anh ta.”

Nhiều người đồng tình.

Cố Minh Thâm không tỏ ý kiến: “Có ai có cái nhìn khác không?”

Trình Thế Hiền nói rất hợp lý, mọi người thì thầm bàn tán, tất cả đều cho rằng đó là một hướng đi tốt.

Nhưng đúng vào lúc này, Nghiêm Hà yếu ớt mở miệng: "Nhưng… có bằng chứng nào có thể xác định rằng, đây đúng là điện thoại của nạn nhân thứ tư?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cố Minh Thâm giương mắt nhìn lên, Nghiêm Hà ngồi trong một góc, căng thẳng đến mức không cần phân tích biểu cảm của cô, cũng có thể nhìn thấy được dễ dàng.

Anh nói: “Nói tiếp đi.”

Được sự cho phép của Cố Minh Thâm, Nghiêm Hà có thêm can đảm, chậm rãi giải thích:

“Chúng ta có định kiến từ trước rằng hung thủ đã phạm phải sai lầm. Nếu nạn nhân thứ tư là người mục kích, thì anh ta đã quấy rầy kế hoạch của hung thủ, cho nên hung thủ vội vã xử lý anh ta. Khi hắn vội vàng thì hắn sẽ càng mắc sai lầm. Để lại chiếc điện thoại di động này, chính là minh chứng cho sự sai lầm này. Tất cả các phỏng đoán của chúng ta, đều thành lập trên cơ sở chiếc điện thoại di động này thuộc về nạn nhân thứ tư. Nhưng, cho dù số điện thoại quả thật là của chiếc điện thoại này, nhưng có gì có thể chứng minh được nó thuộc về nạn nhân?”

Nghiêm Hà nói những câu sau hơi vội vàng, một chuyên gia tóc đã bạc, cười động viên cô: “Cô gái nhỏ, đừng lo lắng. Cứ từ từ nói.”

Nghiêm Hà quay đầu lại dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm ơn rồi hít sâu vào một hơi nói tiếp: “Nhưng hung thủ không phải là một người dễ dàng bị hoảng loạn. Giả sử nạn nhân thứ tư thật sự là người mục kích, cho dù hung thủ thật sự phát hiện ra anh ta, thì với một khoảng cách xa như vậy, làm sao anh ta lại dễ dàng bị bắt được? Chẳng lẽ anh ta quen biết hung thủ hay sao?”

“Hơn nữa, hung thủ dám ra tay ở khu nhà Hoa Hướng Dương, một nơi có rất đông cư dân địa phương, chứng tỏ tố chất tâm lý của hắn ta rất mạnh mẽ. Một người như vậy, làm sao có thể quên việc cơ bản như lục soát nạn nhân được?”

Nghiêm Hà do dự hai giây, rồi nói ra kết luận của mình: “Tôi cho rằng, chiếc điện thoại di động này chính là hung thủ đưa gợi ý cho chúng ta, hắn muốn chúng ta điều tra nhóm chat này.”

Phòng họp lập tức yên tĩnh.

Hàn Li không vòng vo: “Tổ trưởng Cố, anh thấy thế nào?”

Cô ta quẳng vấn đề này cho Cố Minh Thâm, Nghiêm Hà lập tức khẩn trương hơn.

Thực chất vừa rồi cô chỉ hoàn toàn là buộc miệng nói ra, những suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, bây giờ ngẫm lại mới cảm thấy có chút khó mà tin được.

“Không thể loại trừ khả năng này, Nghiêm Hà phân tích thực sự rất có lý.” Cố Minh Thâm nói, “Về chiếc điện thoại di động này, tôi còn có một suy đoán táo bạo hơn: Hung thủ không chỉ muốn chúng ta điều tra nhóm chat này, mà còn muốn liên hệ với cảnh sát chúng ta.”

Trình Thế Hiền nhíu mày: “Ý của cậu là?”

“Hắn vừa không phải là một kẻ bắt chước, vừa không phải là Sát Thủ Tarot sống lại. Đầu tiên chúng ta vẫn phải trả lời được một vấn đề: Động cơ gây án của hung thủ là gì?” Cố Minh Thâm giơ chiếc điện thoại di động trong tay lên: “Theo như tôi suy đoán, tất cả các vụ án vừa xảy ra, là muốn cảnh sát chú ý tới hắn ta và Sát Thủ Tarot, đều chỉ là mở đường cho việc chiếc điện thoại này xuất hiện. Vì vậy…”

Cố Minh Thâm ngừng lại một giây.

“Chúng ta phải điều tra theo hai hướng.”