Quyển 1: Sát thủ liên hoàn
Hàn Li cười khanh khách không ngừng, Cố Minh Thâm ho nhẹ một tiếng, hỏi cô ta: “Cái điện thoại di động này ở chỗ cô có nghĩa là đã được xử lý rồi?”
“Không không không…” Hàn Li cuối cùng cũng đã cười xong, thần sắc đã nghiêm túc trở lại, “Tổ kỹ thuật nói dữ liệu đã bị xóa sạch sẽ, muốn khôi phục lại thì có chút khó khăn.”
Cố Minh Thâm biểu hiện dần dần trịnh trọng: “Có thể xác định được thời gian bị xóa không?”
Hàn Li lắc đầu: “Tạm thời không thể. Cho nên bọn họ phải xử lý cái máy tính trước, cái đó nhanh hơn.”
Nghiêm Hà nói: “Nếu tất cả các dữ liệu đều đã bị hung thủ xóa đi, thì việc xây dựng chân dung hung thủ sẽ khó khăn hơn một tầng, chẳng lẽ hung thủ này đã được huấn luyện?”
Cố Minh Thâm: “Điều này rất có khả năng. Có thể xử lý hiện trường triệt để như vậy, ba lần phạm tội đều không để lại bất cứ dấu tay nào, thì đã có thể chứng minh rằng, hung thủ có sự hiểu biết nhất định về phương pháp điều tra của cảnh sát.”
Hắn ta đã có sự chuẩn bị, xóa đi toàn bộ mọi dữ liệu để làm chậm tiến trình điều tra của cảnh sát thì chúng ta phải nghĩ về một hướng khác.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng cãi cọ ầm ĩ, Nghiêm Hà mở cửa, đúng lúc nhìn thấy một anh cảnh sát đến nhờ sự giúp đỡ: “Giáo sư Cố anh có thể đến phòng họp một chút không, người nhà nạn nhân đang gây gổ ầm ĩ với Lâm Đội.”
Nghiêm Hà cũng không phải chưa từng gặp qua sự kích động của gia đình nạn nhân, nhưng kích động như vậy thì đúng là hiếm thấy.
Phòng họp đã loạn xạ như một nồi cháo. Bảy tám cảnh sát xúm lại tạo thành một bức tường, ngăn cách giữa mẹ nạn nhân và Lâm Đội.
Người cảnh sát điều động cứu hộ giải thích: “Vừa rồi người nhà nạn nhân hỏi khi nào mới có thể phá án được, Lâm Đội nói sẽ rất nhanh thôi, một khi có tin tức mới thì sẽ báo cho bọn họ, câu trả lời này không phải rất bình thường sao? Nhưng không ngờ là Lâm Đội vừa mới nói dứt câu, thì bà ta đã nhào tới vừa cào vừa cấu…”
Lâm Đội đã nhận hết mấy vết thương trên mặt và lưng ứa cả máu ra, nhìn vào hết sức chật vật. Nhưng mẹ của nạn nhân vẫn không buông tha, cho dù đang bị một nhóm cảnh sát hình sự giữ lại, nhưng vẫn còn chỉ vào Lâm Đội phía sau đám người mà mắng chửi ầm ĩ.
Hàn Li cảm thán: “Giận chó đánh mèo, Lâm Đội thật là thảm.”
Mẹ nạn nhân càng mắng thì càng kích động, bà ta kêu gào nhanh đến mức không biết là đang nói gì, hơn nữa còn vừa mắng vừa muốn ra tay đánh người. Bởi vì khác phái, cho nên các cảnh sát cũng không dám quá mạnh tay, vì vậy trong nháy mắt đã có vài người bị cào trúng.
Trong lúc những người khác đều chú ý đến mẹ nạn nhân, Cố Minh Thâm xoay chuyển ánh mắt, dừng lại ở người đàn ông trung niên trong góc kia.
Nhìn tuổi tác và biểu hiện thì có lẽ ông ta chính là cha nạn nhân. Nhưng đối mặt với sự kích động của vợ mình ông ta lại tỏ ra rất thờ ơ và lạnh nhạt.
Với đôi mắt tinh tường của mình, Cố Minh Thâm vừa nhìn là đã biết ngay, trong gia đình ai là người có quyền lên tiếng.
Anh còn đang tự hỏi nên bắt đầu từ chỗ người nào, thì Nghiêm Hà đã tiến lên phía trước.
Cố Minh Thâm chưa kịp gọi cô thì... cô gái này đã hai mắt ngấn lệ, trước mặt bao nhiêu người nắm chặt lấy cổ tay của mẹ nạn nhân, nhìn bộ dạng là đã sử dụng sức lực rất lớn.
Nghiêm Hà nói nhỏ vào tai bà ta một vài câu gì đó, dần dần mẹ của nạn nhân đã không còn kích động, nhưng ngược lại bắt đầu khóc rấm rứt.
Hàn Li đứng khá gần, có thể nghe được Nghiêm Hà nói, cô ta tò mò hỏi Cố Minh Thâm: “Anh chắc chắn cô ấy chính là người ở thành phố G kia chứ? Khẩu âm của thành phố S mà cô ấy cũng có thể nói được lưu loát như vậy ...”
Cố Minh Thâm chỉ cười cười.
Nhìn theo bóng Nghiêm Hà đưa cha mẹ nạn nhân đến phòng nghỉ, cuối cùng Lâm Đội cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ta mở miệng, thổi ra một luồng khói lạnh: “Cậu tìm được cô em này ở đâu vậy, đúng là gà chiến nhỉ?”
Cố Minh Thâm vẫn cười nhạt: “Có nghe nói tới vụ án giả vờ tự sát ở thành phố G không?”
“Nghe chứ…” Lâm Đội sửng sốt, “Là do cô ấy phá sao?”
“Ừ.”
Thành phố G đã từng xảy ra một vụ án nghiêm trọng, chỉ trong vòng một tháng đã có 5 người tự sát, trước khi chết đều có để lại di thư. Hiện trường cũng không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa trong năm người thì đã có bốn người có khuynh hướng chán nản đối với cuộc sống, vốn dĩ cảnh sát đã cho rằng đây là tự vẫn, nhưng Nghiêm Hà kiên trì nói các bức di thư là giả tạo, cho dù nét chữ có giống nhau đi nữa, nhưng thói quen dùng từ lại rất có vấn đề. Nhờ vậy vụ án đã được xem xét lại, từ từ trở thành mưu sát, sau đó còn tìm ra hung thủ.
Lâm Đội nhất thời vui vẻ: “Cậu đào một nhân vật ưu tú như vậy về đây, bên kia cũng đồng ý à?”
Một người có năng lực giao tiếp và khả năng chuyên môn cao cấp như vậy, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Cố Minh Thâm: “Không đồng ý, nhưng bản thân Nghiêm Hà muốn tới. Cho nên một tuần trước tôi vẫn còn nhận được điện thoại của Cục Cảnh Sát thành phố G, bên kia mắng cho tôi một trận, nói rằng những người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết điều, cũng không có lương tâm gì cả.”
Lúc bọn họ đang trò chuyện, thì Nghiêm Hà đã đi từ phòng bên cạnh ra, than vãn với bọn họ: “Bà ấy thật là khó xử lý, cứ nhất quyết bắt tôi phải hứa hẹn được ngày phá án, tôi đâu phải là thần thánh chứ.”
Lâm Đội che vết thương lại, tỏ ra hết sức vui vẻ, Cố Minh Thâm cười: “Người có tính cách thích chi phối chính là như vậy. Vất vả cho cô.”
Lâm Đội không hổ là cảnh sát điều tra, lập tức nhận thấy có điều không ổn, híp mắt hỏi anh: “Cậu đã nhận ra khuynh hướng tính cách của bà ta từ bao giờ? Chỉ cần liếc mắt một cái thôi à?”
“Lần đầu tiên đến hiện trường.”
“Sao?”
“Phòng riêng của nạn nhân có màu sắc rất nhạt, ngoại trừ vì bản thân cậu ta thích như thế, thì chính là do cha mẹ cậu ta kiểm soát quá nhiều. Những người lớn như thế thường nhất mực phủ định các yếu tố tiêu cực trên người con của mình, ví dụ như con của bà ta chắc chắn không thể bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, ‘con cái phải là người thành thật, không thể nói dối vu oan cho người lớn’, con cần phải là một đứa con ngoan trò giỏi. Vì thế chỉ có bàn học là bà ta không thể khống chế, bởi vì bà ta không dám làm ảnh hưởng đến một người ‘trò giỏi’.”
Lâm Đội nghe vậy hết sức sửng sốt.
“Căn phòng của cậu ta rất sạch sẽ, bên cạnh bàn đọc sách còn có một chồng tư liệu ôn tập từ năm học cuối cấp 3, chứng minh rằng nạn nhân hiểu rất rõ bàn học chính là lãnh địa riêng tư duy nhất của mình. Vì vậy các công cụ SM của cậu ta mới được giấu trong hộc bàn. Vì sao bàn học phải đặt gần cửa sổ, là bởi vì đó là vị trí cách xa cửa vào nhất, đặc biệt là cách xa vị trí mẹ cậu ta thường hay đứng tựa vào cửa, như vậy cậu ta sẽ càng có cảm giác an toàn.”
Lâm Đội hít sâu vào một hơi, rất nhiều lần muốn nói cuối cùng chỉ có thể gom lại thành hai chữ “Mẹ kiếp”.
Cố Minh Thâm thần sắc nhàn nhạt: “Còn nữa, nếu tôi không đoán sai, thì người đã xâm phạm nạn nhân năm xưa, chính là bạn thân của mẹ cậu ta.”
Lâm Đội hỏi: “Vậy có nên hỏi bọn họ về chi tiết này không?”
“Tình trạng này chắc chắn không hỏi được gì, căn bản là không hiểu được con của mình. Hỏi vài câu theo quy tắc rồi cho về đi.” Cố Minh Thâm nhìn về phía bộ phận pháp chứng, “Tốt nhất vẫn nên chờ kết quả giám định.”
Công việc giám định không bao giờ được thực hiện trong một giây, chỉ bởi vì không có thời gian. Cho nên chờ đợi luôn là một quá trình lâu dài.
Cố Minh Thâm nhìn kim đồng hồ chậm rãi di chuyển theo hướng 11 giờ, lại nhìn về phía Nghiêm Hà ở đối diện.
Cô đã buồn ngủ đến nỗi cái cằm sắp đυ.ng lên bàn.
“Không phải là cô rất không thích tiếp xúc với người nhà nạn nhân sao?”
Nghiêm Hà đã rất mệt mỏi nhưng không dám ngủ, chỉ bởi vì có Cố Minh Thâm ở đây. Giọng nói anh sắc bén như thanh kiếm của Damocles, lúc vừa vang lên, thanh kiếm lập tức rơi xuống đầu cô khiến cô bừng tỉnh.
Cô vẫn còn trong trạng thái mơ màng, cố gắng nhớ lại vấn đề: “… Tôi, không có gì mà. Không phải chỉ an ủi bọn họ thôi sao.”
Đối mặt với sự kích động của gia đình nạn nhân, Nghiêm Hà cũng vẫn rất chuyên nghiệp.
Cố Minh Thâm vừa định nói thêm thì anh chàng chịu trách nhiệm khôi phục dữ liệu đi tới: “Cả điện thoại di động và máy tính của nạn nhân đều đã bị xoá sạch sẽ, muốn khôi phục dữ liệu thì phải mất hết mấy ngày, sau khi có kết quả, tôi sẽ thông báo với các anh.”
Anh chàng lại đẩy mắt kính: “Nhưng mà, công ty truyền thông có gửi lịch sử cuộc gọi và tin nhắn chat, mọi người có thể xem cái này trước.”
Nghiêm Hà nhận lấy xấp giấy: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Anh chàng kia gật đầu: “Nạn nhân hầu như không gọi điện thoại. Cũng không có gì lạ, thời buổi bây giờ, ngoại trừ là tình huống cần thiết, nếu không thì chỉ sử dụng WeChat mà thôi.”
Nghiêm Hà lập tức đồng ý: “Vậy tôi đi phân loại đây… hắt xì!”
Chỉ là cô vừa mở miệng thì đã hắt hơi một cái, thật sự là không nhịn được, khóe mắt cũng đã ứa ra nước mắt.
Cố Minh Thâm nhìn thoáng qua thời gian: 11 tối.
Nhẩm tính thời gian thì tác dụng của thuốc đã qua rồi.
Anh nhìn chăm chú vào Nghiêm Hà, thấy cô sắc mặt không ổn, giọng mũi nói chuyện cũng đã rất nặng, phần da dưới mũi bị chùi đến đỏ ửng, bộ dạng của người cảm không nhẹ.
Nghiêm Hà không chú ý, cô thở dài, lấy hộp thuốc ra, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Cố Minh Thâm nhíu mày: “Cô về đi.”
Nghiêm Hà sửng sốt, có hơi bất an: “Tôi có thể …”
“Người bệnh thì không nên nói cứng miệng. Về nghỉ đi.”
Anh đành phải dùng một chút mệnh lệnh nói chuyện với Nghiêm Hà, sau đó còn đưa tay giật lấy xấp giấy lịch sử tin nhắn.
Từ lúc ký hợp đồng thuê nhà cho đến bây giờ, Nghiêm Hà chưa từng thấy anh có bộ dạng nghiêm túc như vậy, biết không thể thương lượng được nữa, chỉ đành thấp giọng nói: “Vậy tôi về trước, mọi người cũng về sớm nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta tiếp tục…”
Hàn Li là một cô gái suy nghĩ đơn giản, không phát hiện điều gì không ổn, hết sức thoải mái vẫy tay chào tạm biệt. Cố Minh Thâm chỉ ừ một tiếng không nhẹ không nặng, không nhìn ra vui buồn.
Lúc Nghiêm Hà đi khỏi phòng vật chứng, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cố Minh Thâm đang nói chuyện gì đó với đám người Hàn Li, hoàn toàn không chú ý đến cô.
Cô không khỏi có chút hụt hẫng.
Ngày đầu đi làm, hình như biểu hiện không được tốt lắm.
Thật là một sự bắt đầu bi thảm.
Về đến nhà, cô vừa mở cửa thì Tiểu Bạch đã õng ẹo bay tới làm nũng với cô.
Một ngày không ở nhà, Tiểu Bạch đã ăn sạch sẽ thức ăn dành cho chim của nó. Điều này cũng rất bình thường. Nhưng không biết vì sao, chỉ một con chim như Tiểu Bạch, mà đã ăn gần hết một nửa thùng giấy đóng gói của cô, khiến cho giấy tờ bay lả tả rơi vãi đầy một góc phòng khách.
Nghiêm Hà cảm thấy như mình bị sốt cao hơn: “Sao mày lại quậy như vậy…”
Tiểu Bạch vui vẻ kêu lên: “Ngủ ngon đồ ngốc!”
Nghiêm Hà: …
“Mày còn dám kêu nữa sao! Còn kêu nữa sẽ đem mày đi nướng đấy!”
“Ục ục!”
Trên đường trở về nhà, cô đã gọi điện đặt hàng, không đầy hai phút, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đã được giao đến tận nơi.
Tuyết lê hầm đường phèn, thêm vào một ít xuyên bối kỷ tử. Cô quét dọn phòng khách, uống thuốc, vừa xem lại tư liệu vụ án vừa chờ tuyết lê đủ lửa. Mùi thơm đã tỏa ra sực nức, khiến cho Tiểu Bạch cũng kêu lên rì rầm, dán lấy bàn tay cô, vỗ cánh làm nũng.
Nghiêm Hà thỉnh thoảng lại cảm thấy thứ mình nuôi thực chất không phải là một con chim. Nó còn nịnh nọt hơn cả chó.
Tiểu Bạch có chén đĩa riêng của mình, Nghiêm Hà cắt cho nó một miếng nhỏ, nó đút mỏ vào gõ lộc cộc, ăn một cách vô cùng vui sướиɠ. Nghiêm Hà vừa ăn, vừa vuốt ve lông chim của nó, cảm thấy con chim này gần đây mập lên không ít…
Cô chủ đã về nhà, Tiểu Bạch ăn xong bữa khuya, liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dang hai cánh ra ngủ ngon lành. Nghiêm Hà không còn sức lực để trải giường chiếu, cô lấy ra một vài bộ quần áo thật dày để lót, dự định tùy tiện ngủ tạm trên sofa.
Ngày hôm nay thật là dài.
Thuốc trị cảm đã có công hiệu, lúc cô vừa mơ màng thì điện thoại lại vang lên.
Nghiêm Hà xoay người ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, cô đưa tay sờ soạng lấy cái điện thoại: “Alo… giáo sư Cố? Vụ án có vấn đề gì sao?”
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng gió thổi u u, đối diện với sự im lặng này, Nghiêm Hà có hơi hoảng hốt.
“Không phải chuyện vụ án.” Giọng anh trong điện thoại đặc biệt rất dễ nghe: “Tôi thấy cô vẫn chưa tắt đèn, cho nên gọi tới bảo cô đi nghỉ ngơi.”
Nghiêm Hà ngẩng đầu, thấy đèn trong bếp vẫn còn mở, cô khóc không ra nước mắt.
Cố Minh Thâm đứng dưới lầu, ngẩng lên nhìn thấy đèn trên tầng 20 đã tắt, cổ có hơi mỏi, bên tai là âm thanh Nghiêm Hà lê dép tỏ vẻ luống cuống.
Cô vẫn nói bằng giọng mệt mỏi của người bị cảm: “Giáo sư Cố… À không, tổ trưởng, thật ngại quá, là tôi quên mất. Tổ trưởng, anh vẫn chưa về nhà sao?”
Nghiêm Hà nghe thấy tiếng Cố Minh Thâm quẹt thẻ mở cổng, âm thanh rất quen tay, cho nên vẫn giữ sự suy đoán cũ, anh ta cũng ở cùng một khu nhà với mình.
“Vừa mới xong. Tôi ở dưới lầu, thật ra gọi điện thoại là muốn báo với cô, ngày mai sẽ họp vào lúc 8 giờ sáng.”
Cố Minh Thâm cũng không biết vì sao mình lại muốn gọi cuộc điện thoại này, liền thuận miệng tìm một lý do.
Nhà bếp mở đèn suốt cả đêm, tiền điện cũng là do Nghiêm Hà chịu, nhiều nhất chỉ là lãng phí, dù sao đi nữa cũng không phù hợp với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình.
“Vậy sao? Anh và tôi ở cùng một khu nhà ư? Tôi vừa mới nấu canh……”
Cố Minh Thâm không phủ nhận, nhưng cự tuyệt rất kiên quyết: “Tôi để cô về sớm, là muốn cô đi nghỉ ngơi.”
“… A, xin lỗi…”
Tín hiệu trong thang máy không tốt lắm, Cố Minh Thâm nắm chặt điện thoại, giống như có thể thông qua âm thanh, nhìn thấy Nghiêm Hà cúi đầu, vừa ngáp dài vừa ngoan ngoãn xin lỗi.
Lời nói sắp ra đến miệng lại phải thay đổi, Cố Minh Thâm thở dài: “Không cần lo lắng như vậy, bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai 8 giờ, tôi hy vọng có thể nhìn thấy cô khỏe mạnh tung tăng. Ngủ ngon.”
“Tạm…”
Cô còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Thật là dứt khoát.
Trong bóng tối, Tiểu Bạch vẫn còn rù rì gì đó ở góc phòng. Nghiêm Hà lại mò mẫm nằm lại trên sofa, vừa không ngừng ngáp dài vừa lưu số điện thoại của Cố Minh Thâm, cũng thuận tiện kết bạn WeChat, sau đó đôi mắt chớp mấy cái thì đã ngủ thϊếp đi.